Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 443

Cập nhật lúc: 2025-04-14 04:32:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mẹ, dù có khó khăn thế nào, con đều muốn đứa bé này."

 

116 – Up 2

 

Sắc mặt Lý Vận Linh lộ vẻ khó khăn.

 

"Đầu tiên ta cho là cô ta một lòng đối với con, không chừng con nói vài lời là có thể thuyết phục, nhưng con xem một chút. . . . . ."

 

Lý Vận Linh đau lòng nhìn mặt của con trai.

 

"Có một số việc là không miễn cưỡng được, thật sự không gi được lời nói, dù sao con cũng còn trẻ, cùng Nhụy Nhụy sớm sinh một đứa danh chính ngôn thuận đấy."

 

"Mẹ."

 

Vẻ mặt Minh Thành Hữu lạnh nhạt chưa từng có từ trước tới nay.

 

"Con nói cho mẹ một lần cuối cùng, con sẽ không thể có đứa bé, đây là đứa bé duy nhất, muốn hay không mẹ cũng phải nhìn nhận, về phần Vưu Ứng Nhụy, cho dù ngày nào đó trong bụng cô ta có đứa bé, cũng sẽ không phải là của con."

 

"Con?"

 

Lý Vận Linh ngẩn ra.

 

"Nếu đã như vậy, tại sao lúc trước con lại muốn kết hôn với Nhụy Nhụy?"

 

"Kết hôn là một chuyện, sinh con là một chuyện khác."

 

Minh Thành Hữu dựa vào bệ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào bị cửa sổ sát đất cắt thành hai mảnh đều nhau, Lý Vận Linh nhìn mặt của con trai chằm chằm, tính tình của hắn từ nhỏ tới giờ là như thế nào bà biết rõ ràng nhất, lại nói lúc này cũng không phải là lúc có thể nói đùa.

 

"Nói như vậy, nếu khong giữ được đứ nhỏ này, Minh gia chúng ta sẽ phải tuyệt tự rồi sao?"

 

Lý Vận Linh trợn tròn mắt, hi vọng với có thể từ trong đáy mắt Minh Thành Hữu nhìn ra một chút đùa giỡn, nếu như vậy, dù trong lòng bà có sợ hãi cũng có thể cười trừ.

 

Thực ra Minh Thành Hữu cũng không tán thành lời nói của Lý Vận Linh, bởi vì trong lòng hắn, Minh Tranh chính xác là một thành viên của Minh gia.

 

Hắn cũng lười tranh luận chuyện của người khác cùng Lý Vận Linh.

 

"Đúng vậy."

 

Lý Vận Linh dừng lại.

 

"Tại sao?"

 

"Không tại sao cả."

 

Minh Thành Hữu trả lời rõ ràng.

 

"Đứa bé trong bụng Phó Nhiễm, dù con có mất đi tính mạng cũng muốn giữ lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-443.html.]

 

Lý Vận Linh ngồi vào ghế, một hồi lâu sau không thu hồi được thần sắc, đột nhiên bà nghĩ đến điều gì đó, không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, giọng nói vừa mang theo thăm dò, vừa dè dặt.

 

"Thành Hữu, gần đây thân thể con như thế nào, đã kiểm tra sức khỏe rồi sao?"

 

Minh Thành Hữu không hề giận dữ đối với Lý Vận Linh.

 

"Bao năm qua kết quả kiểm tra đều là bệnh viện trực tiếp giao tới tay mẹ, năm nay không phải còn chưa có làm sao?"

 

Lý Vận Linh nghe vậy, trong lòng trở nên buông lỏng.

 

"Xem trí nhớ của mẹ này."

 

Phó Nhiễm cúi đầu nhìn Tiêu quản gia quét dọn, cô buông chân rơi xuống đất, Tiêu quản gia lập tức dừng động tác trong tay lại, đứng dậy ngăn ở trước mặt cô. Bộ dáng của Tiêu quản gia giống như gặp kẻ địch, chỉ sợ Phó Nhiễm sẽ ra tay với bà giống như đã làm với Minh Thành Hữu.

 

Hai mẹ con lần lượt ra khỏi phòng, Minh Thành Hữu trở lại phòng ngủ chính, Phó Nhiễm đang bị Tiêu quản gia vây ở bên giường, cô mệt mỏi ngồi xuống, thái độ của Lý Vận Linh rõ ràng là mềm xuống.

 

"Tiểu Nhiễm, chúng ta chỉ là muốn đứa bé mà thôi, cô cần gì cứ việc nói, ta đều sẽ đáp ứng cô."

 

"Yêu cầu duy nhất của tôi, chính là không cần đứa nhỏ này

 

"Cô…. " Lý Vận Linh đi tới. "Nó đang ở trong bụng của cô, chẳng lẽ không có một chút nào có thể để cho cô lưu luyến sao? Nó cũng là sinh mệnh sống, Tiểu Nhiễm, làm sao cô có thể độc ác như vậy?"

 

Khóe miệng Phó Nhiễm khẽ run rẩy, bàn tay rũ bên người không khỏi nắm chặt.

 

"Bây giờ còn nhỏ, nhưng không bao lâu nữa sẽ có máy thai, đó là bảo bối ở trong bụng đang phát triển, cô thật nhẫn tâm bỏ rơi sao? Hơn hai tháng, cũng đã thành hình rồi, có thể nhìn thấy đầu cùng tay chân. . . . . ."

 

Sắc mặt Phó Nhiễm vốn là không tốt, bây giờ nghe như vậy càng lúc càng trắng bệch, Minh Thành Hữu cũng không tốt hơn chỗ nào, gương mặt tuấn tú mất đi vẻ hồng hào, vặn chặt hai hàng lông mày đứng ở bên cạnh.

 

Lý Vận Linh nói chuyện đến đây, còn lại cũng không tiện tham dự nữa.

 

"Tiêu quản gia, bà gọi điện thoại khiến trong nhà chuẩn bị chút quần áo đưa tới đây, hai ngày tới ta cũng ở tại nơi này."

 

"Mẹ."

 

Minh Thành Hữu lên tiếng phản đối.

 

"Mẹ đi về đi, ở trong nhà thu xếp hai người tới đây nữa."

 

Lý Vận Linh vẫn là không yên lòng, nhưng vẫn phải đồng ý.

 

Buổi trưa hai người ai cũng chưa ăn một chút nào, Phó Nhiễm sau khi mang thai lúc nào cũng có cảm giác muốn nằm. Sau giữa trưa, cả người vô cùng mệt mỏi, cô cũng không quan tâm đến vết bẩn trên giường, lấy ra chiếc chăn đơn sau đó cuộn người nằm tại mép giường.

 

Tiêu quản gia đi vào một chuyến, thấy Phó Nhiễm ngủ, Minh Thành Hữu ngồi ở trên ghế sa lon không nói một tiếng nào, cũng không nhúc nhích, gần như hóa đá.

 

Phó Nhiễm nín thở suy nghĩ, nhưng vẫn chưa ngủ thực sự.

 

Không chừng trong nhà lo lắng như thế nào nữa, cô nhắm mắt lại, lại vểnh tai lên, ngay cả tiếng động khi Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá cũng nghe được rất rõ ràng.

Loading...