Lúc Minh Thành Hữu mới định chuyện, điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Phó Nhiễm kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy điềm .
Người đàn ông tiện tay nhận cuộc gọi đưa đến bên tai, , ánh mắt Phó Nhiễm chằm chằm.
"Được, ."
Hắn tắt điện thoại, xoay xoay chiếc di động ở lòng bàn tay, gương mặt tuấn tú kiên quyết để lộ chút tâm tình nào ngoài. Phó Nhiễm chăm chú, cả tự nhiên, , ánh mắt liếc tay đàn ông chợt lướt về phía tủ đầu giường. Hộp sinh tiên còn bốc nóng đổ mặt đất, từng cái một lăn xuống bên chân Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm giật , kịp phản ứng, một tay Minh Thành Hữu bắt bả vai cô kéo đến bên cạnh , ôm lấy cô sải bước ngoài.
Phó Nhiễm kịp chuẩn , trợn tròn mắt.
"Anh mang ?"
Minh Thành Hữu dùng chân đẩy cửa phòng bệnh , đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra ở phòng bên cạnh ngoài.
"Tam Thiếu, ngài ?"
"Xuất viện."
Minh Thành Hữu một câu.
"Đợi sẽ tới, bên trong phòng bệnh dọn dẹp sạch sẽ, nên như thế nào trong lòng cô rõ ràng."
Phó Nhiễm ý thức Minh Thành Hữu phát hiện .
"Thả , trở về với ."
Minh Thành Hữu bước khỏi bệnh viện, xe đợi sẵn cửa, nhét Phó Nhiễm trong cùng ghế .
"Lái xe."
Phó Nhiễm chồm qua phía bên , hai tay sức vỗ cửa sổ xe, thỉnh thoảng qua động tĩnh cũng chỉ tò mò liếc , ai dừng chân.
Phó Nhiễm chợt xoay , như phát tiết.
"Anh phái theo dõi bọn họ?"
" để em gì thì ."
Thân thể Minh Thành Hữu áp thành ghế bên trong, gò má cũng ẩn trong bóng đêm.
" cũng chỉ sai theo dõi nhà em mới hôm nay thôi. Phó Nhiễm, chuyện với em mà em ."
Phó Nhiễm hung hăng Minh Thành Hữu, lúc thể dùng đau thương phẫn nộ hoặc một từ nào để hình dung tâm tình của cô.
Minh Thành Hữu xoay mặt hướng ngoài cửa sổ, thể cứu vãn , cộng từng chuyện một, cũng đang từ từ ép vực sâu.
Giữa hai đầu lông mày nhíu chặt, bi thương khó thể rõ, dù thế nào chăng nữa và Phó Nhiễm thể nào tiếp tục , để cô hận nhiều hơn ít một chút thì cũng liên quan gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-449.html.]
Trong lòng Minh Thành Hữu rõ ràng, rốt cuộc là vẫn thể buông , nếu nhất định cô sẽ giữ đứa bé . Cho dù đối với Phó Nhiễm là công bằng, hơn nữa là khó thể chấp nhận, nhưng quan tâm nhiều như .
Xe chạy thẳng về phía , Phó Nhiễm thấy cảnh đêm thành phố từ từ biến mất, đó là biển quảng cáo bên đường nhanh chóng lùi về phía thật nhanh. Cô liền cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Anh mang ?"
Minh Thành Hữu khoanh hai tay ngực, mắt nhắm như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe cứ chạy về phía mà Phó Nhiễm là , trong lòng cô càng thêm hoảng hốt. Sắc trời tối đen, giơ tay lên thấy năm ngón, bầu trời đêm cũng khó thấy ánh sáng.
Phó Nhiễm trong góc, mỗi khi đến lúc là sẽ khó chịu, hơn nữa xe chạy nhanh, cô che miệng cố nén , từng tiếng nôn ọe truyền tai Minh Thành Hữu giống như d.a.o găm bén nhọn đ.â.m , càng lúc càng sâu hơn.
Mồ hôi rịn hai bên thái dương, đôi mắt u ám mở .
"Đưa bình nước tới đây."
Tài xế vội vàng đưa bình nước ở ghế tài xế.
Minh Thành Hữu nhận lấy đó đưa qua cho
Cô mệt mỏi dựa đầu cửa sổ xe, thấy một bình nước đưa tới mặt, cô cũng nhúc nhích, nhắm mắt .
Xe tiếp tục chạy về phía , màn đêm vô tận.
Phó Nhiễm mở mắt cảm thấy tốc độ xe chậm , cô thẳng lên.
"Tam Thiếu, đến ."
Minh Thành Hữu dẫn đầu đẩy cửa xe , qua một bên, kéo tay Phó Nhiễm kéo cô xuống.
Xông tới mặt chính là mùi vị mặn chát xen lẫn gió biển, từng đợt sóng lớn tầng tầng lớp lớp cuốn tới.
Phó Nhiễm thể cảm thấy nước b.ắ.n lên mặt ẩm ướt, cô xung quanh, hẳn là ở bến tàu.
Một tay Minh Thành Hữu ôm bả vai cô, mạnh mẽ đem cô về phía .
Phó Nhiễm sợ hãi la lên.
"Anh mang ? Tại tới bến tàu?"
Sóng lớn ào ào dường như bao trùm lên giọng của cô, Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu đáp , cô hạ giọng, mang theo vẻ hoảng sợ.
"Rốt cuộc là dẫn ?"
"Rời khỏi thị trấn Nghênh An."
" !"
Một chiếc du thuyền khổng lồ dừng ở bên bến tàu, Phó Nhiễm mạnh mẽ túm lên phía , giọng Minh Thành Hữu lạnh lùng vang dội từ đỉnh đầu.
"Chờ khi đứa bé sinh sẽ thả em về, Phó Nhiễm, cũng chỉ như mới thể cho em lời!"