Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-04-15 14:28:04
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phạm Nhàn cảm thấy khó tin, ngẩng đầu lên: ”Thành Hữu”
Bà nghĩ đến chính lúc trước bản thân mình còn khích lệ hắn với Phó Nhiễm bắt đầu lại lần nữa: ”Cậu thật sự đã hơi quá đáng rồi đấy!”
Minh Thành Hữu xoay người đi, cầm lấy chiếc chăn mỏng trên giường muốn đắp lên người Phó Nhiễm: ”Em trở về mà mặc như vậy nhất định sẽ bị cảm.”
Phạm Nhàn đi trước một bước, nhanh tay cầm lấy: ”Tiểu Nhiễm, thế này không được, tay con lạnh như vậy, còn cả một quãng đường dài phía trước.”
Minh Thành Hữu đi về phía hướng cửa phòng tắm, lấy trong hộc tủ: ”Ở đây còn có quần áo, em mặc bộ khác vào đi.”
Phó Nhiễm cuộn chặt mình trong chăn, sốt ruột lắc đầu: ”Tôi không muốn đợi ở đây thêm nữa, dù chỉ một khắc tôi cũng không muốn. Mẹ, hai bản thỏa thuận kia nhất định phải cầm lấy, con bị ép phải ký.”
Cảnh sát nghe vậy, lấy hai văn bản trong tay mình đưa trước mặt Minh Thành Hữu: ”Đây là lệnh lục soát.”
Minh Thành Hữu cười lạnh, tầm mắt bị che khuất nhất thời tránh sang một bên,anh nhìn thấy bên cạnh còn có Phó Tụng Đình.
”Thật không nghĩ nhanh như vậy mà có thể lấy được lệnh lục soát, huống hồ Phó Nhiễm còn chưa mất tích quá 24h, tôi thấy các người đã quá khẩn trương rồi.”
Mấy tên cảnh sát vào trong khoang thuyền kiểm tra cẩn thận, Phó Nhiễm nhìn thấy trên mặt bàn ban đầu la liệt những văn kiện ở đây giờ không còn gì, Phạm Nhàn lấy khăn lau mặt cho cô: ”Tụng Đình, chúng ta nên nhanh chóng đưa Tiểu Nhiễm về, thực sự con ốm nặng lắm rồi.”
”Được.” Phó Tụng Đình đi đến trước mẹ con.
Phó Nhiễm lại gượng dậy mạnh mẽ, đứng bất động trong khoang thuyền, cô biết hai văn kiện rất quan trọng: ”Cha, mẹ, chúng ta phải chờ tới khi lục soát xong rồi mới đi.”
Minh Thành Hữu đi từ bên trong ra mang theo hơi ấm, hắn tùy ý kéo lấy cái ghế, dáng vẻ giống như không để tâm, trong lời nói mơ hồ lộ ra chút lo lắng: ”Nếu em nhất định muốn vậy thì trước tiên vẫn nên đổi bộ quần áo khác đi.”
Phạm Nhàn đau lòng nói: ”Nếu đợi mà càng bị ốm nặng thêm thì phải làm sao? Nghe lời đi..”
Phó Nhiễm không kiên trì nữa, dù sao thân mình vẫn là của mình.
Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, lúc đi ra vẫn thấy cảnh sát đang tìm kiếm, tựa như không thu hoạch được cái gì.
Minh Thành Hữu vuốt vuốt mu bàn tay: ”Tôi đã sớm nói rõ là không có bất cứ thỏa thuận gì rồi, tất cả vốn chỉ là những lời nói vô căn cứ.”
Cảnh sát trưởng cùng với Phó Tụng Đình nói với nhau vài câu, ánh mắt hai người hướng về phía Phó Nhiễm, ánh mắt quét qua cả khoang thuyền, gắng hết sức không bỏ qua bất kì chi tiết nào.
’’Minh Thành Hữu, nếu anh không chịu giao ra đây, được thôi, vậy chúng ta ký lại một phần thỏa thuận, tuyên bố trước mọi người, bản thỏa thuận trước kia không có hiệu lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-454.html.]
”Tại sao tôi phải ký với em?”
Minh Thành Hữu đứng lên, như cười như không, nhìn chằm chằm vào mấy con người đang tốn công vô ích: ”Theo lý mà nói, em không có lợi gì đối với tôi, đưa ra yêu cầu này làm gì chứ?”
Cảnh sát khó xử, ra dấu tay: ”Phó tiểu thư, chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng không tìm được thứ mà cô nói.”
Phó Tụng Đình cũng biết dù có làm gì cũng không có lợi gì cho họ: ”Tiểu Nhiễm, về nhà trước đã rồi hãy nói.”
Ánh mắt Phó Nhiễm sắc bén quét trên gương mặt có vẻ bình tĩnh kia của hắn, giống người nói dối là cô vậy.
Cảnh sát đi tới trước mặt Minh Thành Hữu: ”Thật xin lỗi, anh phải đi theo chúng tôi phối hợp điều tra, cô Phó Nhiễm cũng vừa nói, anh đã giam giữ phạm pháp với cô ấy.”
Thành Hữu bật cười thành tiếng: ”Vậy sao?”
Phó Nhiễm được Phạm Nhàn dìu ôm ra ngoài, Phó Tụng Đình xoay người đi, dường như nghĩ gì đó lại chợt dừng bước: ”Nếu Tiểu Nhiễm đã muốn tìm, vậy coi như ta cũng đã hiểu.”
Phó Nhiễm với Phạm Nhàn đều ngẩn người ra, Phạm Nhàn hiểu được, bà vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an, không nói gì, ôm cô rời khỏi khoang thuyền.
Trên bến tàu, mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ lại, còn có xe của Phó gia, Phạm Nhàn và Phó Nhiễm đều ngồi xuống ghế sau.
Phó Tụng Đình cùng cảnh sát trưởng nói mấy câu, bắt tay rồi nhanh chóng sải bước đi về phía xe.
Phạm Nhàn bảo tài xế chỉnh lại hệ thống sưởi ấm lên một chút, Phó Tụng Đình ngồi vào ghế phụ: ”Đi thôi.”
”Tụng Đình, cứ như vậy mà chúng ta rời đi sao? Ông xem hắn đã làm Tiểu Nhiễm thành ra gì rồi.”
Phạm Nhàn nhịn không được mà oán trách vài câu.
Phó Tụng Đình cau mày: ”Có một số chuyện không thể làm ầm ĩ được, chỉ có biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ thôi.”
Phó Nhiễm cũng biết tính khí của Phó Tụng Đình, nghĩ đến việc cô ký tên vào thỏa thuận, thực sự cũng không phải điều quá đáng sợ, ‘binh đến tướng chặn’ luôn có thể tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng Minh Thành Hữu nói đến việc liên quan tới Phó Tụng Đình, về thể không khiến cho Phó Nhiễm phải cẩn thận.
Nếu không phải vừa rồi Phó Tụng Đình muốn giữ danh tiếng Phó gia thì đã không ngăn cản cảnh sát mang Minh Thành Hữu đi.
Trên xe không có bất cứ tiếng động nào, không ai nói chuyện. Sau khi trở về Phó gia, Phạm Nhàn pha nước nóng để Phó Nhiễm tắm trước, lại bảo má Trần làm chút gì đó ăn mang cho cô lên sau, rồi dìu cô ngồi vào giường.
”Mẹ, làm sao cha mẹ biết con đang ở trên thuyền?”
Phạm Nhàn nhớ tới chuyện lòng vẫn còn sợ hãi: ”Vưu Dữu gọi điện thoại đến nói rằng Minh gia hôm nay có một chiếc thuyền có thể sẽ phải rời bến.”