Phó Nhiễm giường, hồi lâu gì, Phạm Nhàn bụng cô : ”Có Minh Thành Hữu dẫn con bệnh viện đúng ? Làm con mang thai?”
”Con cũng .” Phó Nhiễm do dự.
“Có thể lúc ở bệnh viện bác sĩ cho , nếu thì mấy chuyện .”
”Thật phiền phức.” Phạm Nhàn tới sắc mặt Phó Nhiễm đang suy tư, trong lòng còn nhiều điều hỏi, sợ lúc thì còn lúc nào khác để : ”Tiểu Nhiễm?”
Phó Nhiễm trong mắt bà điều hỏi thôi.”Mẹ, Minh Thành Hữu ý nhất định sinh đứa con .”
”Điều thể ?”
Phạm Nhàn phẫn nộ. “Tuyệt đối , vợ, tại còn với con những lời như thế?”
Khóe miệng Phó Nhiễm nhếch lên, cong cong hiện lên nụ lạnh: ”Hắn cái gì là chứ?”
”Tiểu Nhiễm, con cũng đừng hồ đồ, vì con, đứa bé thể giữ .”
Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt lấy đầu gối: ”Mẹ.”
”Còn nữa,cái thỏa thuận rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngay khi nhắc tới chuyện , Phó Nhiễm đau đầu như búa bổ, cô dối Phạm Nhàn: ”Theo thỏa thuận, sẽ khoản tiền cung cấp cho lúc con sinh đứa bé , nếu như con ký, chừng lúc đây rời thị trấn Nghênh An đến một nơi xa lạ, Minh Thành Hữu , con sinh đứa bé thì sẽ để con trở về.”
”Thật hoang đường!”
lúc Phó Tụng Đình thấy cô .
”Hắn còn để mắt tới pháp luật nữa ?”
”Con xem kĩ nội dung bản thỏa thuận đó ?”
Đối với Phó Nhiễm, cái bản thỏa thuận nghi ngờ chính là điều sỉ nhục nhất với cô. Trọng trách đặt vai cô, về thể ngẩng đầu lên, cô khó cử gật đầu: ”Xem , nếu con trái ý , sẽ công khai chuyện của chúng , đến lúc đó sẽ bất lợi, , con cả, nhưng với , với Phó gia điều chính là tai họa.’
”Cho dù là tai họa, cũng để một con thừa nhận.”
Vẻ măt Phạm Nhàn kiên quyết: ”Con sinh đứa nhỏ đó mới chính là tai họa mà con chịu cả đời.”
Nếu đổi , Phó Nhiễm dám đánh liều một phen, dù cô đối với Minh Thành Hữu chút hiểu , cho dù bất chấp đem cả đứa trẻ dọa thì theo tính cách của cũng chỉ giận tím mặt, đến nỗi sẽ công khai chuyện thỏa thuận ngoài.
với hiện tại, cô thực sự sợ, đánh mất nhân tính, lúc đè cô ở ngoài lan can, dám chúng đều chết, đối với cô rõ ràng thể đảm bảo đứa bé với Phó gia cùng chỗ chôn, Phó Nhiễm thể thấy rõ trong đáy mắt chính là sự hủy diệt, đúng , cô lầm, Minh Thành Hữu chính là như , Phó Nhiễm dám chút mảy may nghi ngờ nào.
như lời cô , thế nào cũng , chỉ sợ đem cô tang phẩm. (vật tế cúng đám ma)
”Cha, , con ngủ, con mệt quá.”
”Ra ngoài thôi, chuyện gì để hôm nào .”
Phó Tụng Đình xong, cùng Phạm Nhàn rời khỏi phòng Phó Nhiễm.
Chiếc xe màu đen rời khỏi bến tàu, lúc Minh Thành Hữu trở Minh gia gần mười giờ tối.
Bên trong phòng khách ánh đèn vẫn còn sáng, mới đến gần liền bên trong tiếng truyền tới, bước chân càng lúc chậm rãi, cửa .
Ánh đèn nghiêng hắt , phủ lên tấm lưng đàn ông màu cam ấm nóng, cảm thấy dường như khí bên trong hợp với , Minh Thành Hữu xoay , trong mắt hiện lên nỗi cô đơn vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-455.html.]
"Vừa thấy tiếng xe ô tô, chắc là Thành Hữu trở về."
Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia cửa xem một chút.
Minh Thành Hữu trấn tĩnh tâm tình, Tiêu quản gia mở cửa.
" là như , Tam Thiếu, ngài về
"Thành Hữu." Một giọng đàn ông trong phòng khách truyền đến.
Minh Thành Hữu ở bên ngoài cũng giọng Minh Vanh.
"Nhị ca."
Lý Vận Linh hướng tầm mắt lưng Minh Thành Hữu.
"Con để Phó Nhiễm ở ?"
Minh Thành Hữu hướng mắt về phía Tiêu quản gia, bà vội lùi vài bước, Lý Vận Linh thấy thế liền nó.
"Không liên quan gì đến Tiêu quản gia, là đến Y Vân Thủ Phủ thấy bóng dáng của các con , mới hỏi bà ."
Minh Thành Hữu bước chân dài sát mép bàn tới ghế salon mặt,Vưu Ứng Nhụy vội vàng dậy.
"Không liên lạc với , em theo cũng lo lắng."
Hắn trong ghế salon.
"Con để Phó Nhiễm về ."
"Cái gì?"
Lý Vận Linh giật .
"Tại thể để cho nó trở về, đứa bé trong bụng của nó con còn cần nữa ?"
Minh Vanh cũng nghiêng mặt về phía Minh Thành Hữu.
"Mẹ, con tự cách."
Minh Thành Hữu thấy nhức đầu dùng ngón tay đặt nhẹ lên mâm.
"Anh hai, trở về lúc nào ?"
"Hôm nay…" Minh Vanh đùa . "Xem đây sẽ chuẩn hồng bao thật lớn ."
Vưu Ứng Nhụy như đống lửa, vẻ mặt Lý Vận Linh lo lắng.
"Có thể thấy sinh một cách thuận lợi hãy ."
"Mẹ, yên tâm, còn cha ở trời phù hộ."
"Con thật dẻo miệng.”
Ban đầu Lý Vận Linh lo lắng, Minh Vanh hai ba câu cũng thấy yên lòng.
"Thành Hữu, cũng chuyện của với đại ca, dù gì thì Hào Khôn cũng là do cha để , thể buông tay thì nên buông tay thôi."