Minh Vanh là thích hợp để khuyên can lúc , thật thì cũng là lệnh của Lý Vận Linh nên mới nhanh chóng chạy về đây.
"Anh hai, đây là chuyện giữa em và ."
Minh Thành Hữu thêm, hạ quyết tâm, nào khuyên cũng lọt tai.
Sắc mặt Lý Vận Linh lộ vẻ lo lắng nữa.
"Hào Khôn vốn vững chắc, hơn nữa trong tay chúng cổ phiếu của nó, như khác gì trứng chọi đá, sớm muộn gì cũng thua thiệt, nhưng nếu thể từ bên trong xuống tay, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Minh Vanh chớp mắt, Lý Vận Linh rõ ràng, cũng ngờ tới trở khuyên Minh Thành Hữu đơn giản như .
"M trong tay con còn 5% cổ phần của Hào Khôn, nếu tranh chấp , con sẽ về phía Thành Hữu, cứ việc cầm để khi nào dùng."
"Làm thể như ?"
Lý Vận Linh giả vờ từ chối.
"Đây là của cha để cho con, Thành Hữu , 5% nếu rơi trong tay cả, thể trở về trong tay con nữa đây?"
"Mẹ. . . . . ."
Minh Thành Hữu chen .
"Nhị ca, cám ơn ý của nhưng em cần."
Đầu lông mày Lý Vận Linh chau , trong đầu nghĩ .
"Con xem như xem, lấy 5% cổ phần trong tay con đổ công ty, hơn nữa công ty lúc cũng đang cần tiền, Thành Hữu tính khí bướng bỉnh thế nào cũng bảo nó, nếu thật sự đấu tranh Hào Khôn sụp đổ, cổ phần trong tay Minh Vanh cũng chỉ trở thành một đống giấy vụn, nghĩ như là nhất."
Ánh mắt Minh Vanh quét về phía Lý Vận linh, .
"Mẹ đúng lắm, con dù cũng ảnh hưởng gì."
Minh Thành Hữu cũng để trong lòng chuyện , trong nhà mấy bàn chuyện, đó cũng lượt dậy về.
"Minh Vanh, con ở nhà , khó mới dịp trở về một chuyến."
"Mẹ gấp cái gì…"
Minh Vanh cầm chìa khóa xe.
"Con còn hẹn với khác,vả tháng công ty cũng sẽ bà với thị trấn Nghênh An, đến lúc đó con với còn nhiều thời gian."
Minh Thành Hữu hướng về phía cửa, bước nhanh, .
"Còn đấy cái gì? Có còn ở đây?"
Vưu Ứng Nhụy thể trốn thoát, cô nơm nớp lo sợ dậy, Lý Vận Linh nháy mắt với cô, hạ thấp giọng.
"Không việc gì, nhanh lên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-456.html.]
Minh Thành Hữu cùng với Vưu Ứng Nhụy ghế , luôn với tốc độ 80 km/h, Minh Thành Hữu nheo mắt , Vưu Ứng Nhụy trộm một cái, thấy sắc mặt khó coi, càng dám thêm câu nào.
Hai trở biệt thự Trung Cảnh Hào Đình, Vưu Ứng Nhụy theo Minh Thành Hữu nhà, lên lầu hai, cô nghĩ nên trở về phòng của , Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng ngủ.
"Cô ".
Vưu Ứng Nhụy khuất bóng, thanh âm của đàn ông khi ba chữ cho cô cảm thấy như gánh nặng lưng.
Lòng cô thấp thỏm theo Minh Thành Hữu , bên trong gian phòng chỉ một chiếc đèn tường, Minh Thành Hữu tới tủ rượu lấy một chai, ngón tay chỉ về phía ghế sa lon.
"Ngồi ."
Đột nhiên thái độ đổi Vưu Ứng Nhụy càng cảm thấy bất an, cô dám lên tiếng, theo ý ghế sa lon.
Minh Thành Hữu đối diện với cô.
"Chuyện Phó nhiễm mang thai cô sớm ?"
Lúc buổi sáng, khi ở nhà, Vưu Ứng Nhụy đem cá vấn đề nghĩ tới một trăm , duy nhất chỉ một đáp án, dĩ nhiên là thể thừa nhận chuyện , trừ phi cô tìm cái chết.
"Em ."
Khóe miệng Minh Thành Hữu nhếch lên, miệng chạm ly, qua lớp thủy tinh, Vưu Ứng Nhụy thể thấy ánh mắt lãnh khốc của Minh Thành Hữu cùng lúc đó lên tiếng.
"Thật sự ?"
"Hôm nay em ở nhà mới , Thành Hữu, chuyện lớn như em dám gạt , mà đó là con của , em sẽ coi nó như con đẻ ."
Minh Thành Hữu chất lỏng màu đỏ ở trong ly cạn dần, lướt qua dừng , gật đầu một cái, để chiếc ly về khay .
Lý Vận Linh tiễn mấy về, đó, cũng lên lầu ngay, bà ngước lên đồng hồ, cầm điện thoại lên bấm .
Cả điện thoại của Minh Thành Hữu và Vưu Ứng Nhụy đều nhấc máy.
Tiêu quản gia đến.
"Phu nhân, nhanh nghỉ thôi."
Lý Vận Linh gọi máy riêng của biệt thựTrung Cảnh Hào Đình, vẫn nhận.
"Tiêu quản gia, Nhụy Nhụy với Thành Hữu đều điện thoại."
"Có thể là ngủ ."
Lý Vận Linh linh cảm, cả ngày hôm nay thấy Vưu Ứng Nhụy yên, thấy cô Minh Thành Hữu giống như là thấy quỷ.
"Nhụy Nhụy dối chuyện Phó Nhiễm mang thai. Này, bác sĩ gì với Thành Hữu ? Nói chừng còn thêm dầu lửa, đem chuyện bỏ rơi chuyện đứa nhỏ đổ lên đầu Nhụy Nhụy."
"Hẳn là thể ."
Tiêu quản gia lầm bầm.
"Phu nhân, thật thì nghĩ như cũng sai, chừng Phó tiểu thư bỏ Tiểu Tam Thiếu chắc cũng liên quan tới Thiếu phu nhân."