Tiêu quản gia gọi bằng tên riêng, chờ đứa bé khi sinh , nhất định là cái thể âu yếm gọi là Tiểu Tam Thiếu.
"Không ."
Lý Vận Linh yên lòng.
"Bà theo biệt thự Trung Cảnh Hào Đình một chuyến, mang theo cả chìa khóa, thực sự cảm thấy yên tâm."
"Vâng."
Xe tới cửa chính Trung Cảnh Hào Đình, từ bên ngoài , cả tòa biệt thự trống vắng giống như ngôi nhà ma, ngoại trừ đèn bên ngoài ở trong khu vườn, cả ngôi biệt thự ba tầng một chút ánh sáng, Lý Vận Linh vội vàng bảo Tiêu quản gia mở cửa.
Từ cửa chính , hai cũng đổi giày, qua khúc cua lầu hai một bóng đèn sáng hình lá sen tô đậm lên sự ấm áp.
Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia vội vàng tới lầu hai, đường vòng thấy một bóng .
Lý Vận Linh mở của phòng ngủ .
Tiêu quản gia ở bên trong phòng quanh.
"Phu nhân, lẽ Tam Thiếu cùng thiếu phu nhân ở đây là dạo bên ngoài"Không thể nào."
Lý Vận linh chút do dự phủ nhận.
"Lúc gì tâm tư nào để dạo chứ?"
Bà ý bảo Tiêu quản gia gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu.
"Phu nhân, xem."
Tiêu quản gia cầm điện thoại ở bàn lên: ”Tam Thiếu để điện thoại ở đây.”
”Vậy thấy ?”
”Có thể là ở tầng ba,chúng thử lên đó xem.”
Hai tới cửa, Lý Vận linh dừng một chút, thấy tiếng động.
”Tiêu quản gia, bà thấy tiếng gì ?”
”Hình như là tiếng nước trong nhà tắm.”
Tiêu quản gia buông lỏng.”Phu nhân, chừng,…”
Lý Vận Linh bước nhanh về phía phòng tắm, đập mạnh cửa: ”Thành Hữu,Nhụy Nhụy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-457.html.]
Không thấy trả lời, bà sức đập cửa.
Thật sự còn cách nào khác, Lý Vận Linh mở chốt cửa ,Tiêu quản gia cảm thấy hổ nên chỉ ngoài cửa.
”A……”
m thanh to đến nỗi như điếcTiêu quản gia sợ tới mức để ý nữa liền chạy thẳng : ”Phu nhân, xảy chuyện gì?”
Lý Vận Linh cạnh bồn rửa tay, Tiêu quản gia hiếm khi thấy nét bà sợ hãi như lúc , bà tiến lên phía , nét mặt già cũng trở nên biến sắc.
Vưu Ứng Nhụy bịt kín miệng, cổ tay cà vạt của Thành Hữu chói chặt, hai chân cũng trói, cả thẳng trong bồn tắm mát xa lớn, khăn trải giường cuốn chặt lấy , sợ cô nhảy khỏi buồng tắm. Phía , bồn tắm đặt chế độ nước lạnh, bên trong bồn tắm đầy nước, cô giãy giũa trong nước như cá thiếu dưỡng khí, chỉ còn chút sức lực. Thấy Lý Vận Linh và Tiêu quản gia đến, mơ hồ kêu cứu, khuôn mặt là nước mắt nước đọng.
Tiêu quản gia sợ tới mức bất động, Lý Vận Linh vươn tay tới: ”Nhanh nhanh lôi ngoài.”
Hai dùng sức kéo Vưu Ứng Nhụy ngoài, cả mặt sàn nhà đều là nước,ướt đẫm đôi giày, lúc tránh khỏi trượt.
Lý Vận Linh vội vàng tắt vòi hoa sen, lúc mới phát hiện là nước lạnh.
Vưu Ứng Nhụy co rúc ở nền nhà, run lẩy bẩy. Tiêu quản gia luống cuốngchân tay: ” Thiếu phu nhân, cô chứ?”
Bà ba chân bốn cẳng lấy trong miệng Vưu Ứng Nhụy gì đó, miệng cứng đờ, nhất thời gì, Vưu Ứng Nhụy sức , Tiêu quản gia lòng như lửa đốt, chiếc cà vạt tháo , Lý Vận Linh tìm cái kéo, cắt bỏ hết những sợi dây cô.
Phần tay siết chặt m.á.u lưu thông khiến cho chỗ tay hằn lên thấy ghê sợ, Vưu Ứng Nhụy đến nỗi thể thở nổi, Lý Vận Linh choàng áo choàng tắm cho cô: ”Nhụy Nhụy, lên , chỗ nước, chúng ngoài .”
Lý Vận Linh cùng Tiêu Quản gia dìu Vưu Ứng Nhụy ngoài. Chân cô run run cơ hồ hề vững, đầu ngón chân lướt sàn nhà, làn da do ngâm nước quá lâu nhăn nhúm, Lý Vận Linh đem chiếc chăn giường: ”Tiêu quản gia,bà chăm sóc cho Nhụy Nhụy, tìm quần áo
Tiêu quản gia mang nước nóng,lau cho cô. Lý Vận Linh tìm bộ quần áo cho Vưu Ứng Nhụy .
Cô thừ giường, ánh mắt đờ đẫn chằm chằm xuống bàn chân, Tiêu quản gia đưa ly nóng cho cô: ”Thiếu phu nhân.”
”Thành Hữu ?”
Lý Vận Linh giờ mới dần định , quá sợ hãi, nếu bà và Tiêu quản gia kịp đến chừng giờ …
”Mẹ”. Vưu Ứng Nhụy run run. ”Con , con sợ c.h.ế.t lắm, con nghĩ thể con c.h.ế.t đuối trong bồn tắm, thể trốn .”
Cô che mặt , sắc mặt Lý Vận Linh càng trở nên khó coi.
Cửa chính truyền tới tiếng bước chân, Minh Thành Hữu mặc bộ quần áo vàng nhạt thoải mái, thấy , tư thế nhàn nhã như từ thư phòng bước . ”Mẹ, ở đây?”
Lý Vận Linh tức lời nào, tay chỉ về hướng Vưu Ứng Nhụy.
”Con nhất định lấy tính mạng ? Con thiếu chút nữa làNhụy Nhụy c.h.ế.t ?”
Minh Thành Hữu khoanh tay ngực, dựa cửa: ”Mẹ, hỏi thử cô chuyện gì.”