Trước mặt giới truyền thông, Lý Vận Linh thể về chuyện trong nhà nhiều như thế, bà kiên nhẫn giải thích, Vưu Ứng Nhụy bên cạnh cũng gì nhiều. Tài xế lái xe đến cổng trung tâm , Lý Vận Linh dìu Vưu Ứng Nhụy mau chóng rời .
Tiến trong xe, Lý Vận Linh đám nhà báo đang theo, : "Lái xe."
Hai trở Minh gia, đồ đạc mua ở trung tâm cũng chuyển đến nhà.
"Thành Hữu tới ?"
Lý Vận Linh hỏi Tiêu quản gia đang dọn dẹp nhà cửa.
"Chưa tới."
Lý Vận Linh ném túi xách lên mặt bàn: “ Ta chịu trận mấy đứa, đáng lẽ là hai đứa chịu mới đúng. Thành Hữu như , bên ngoài dễ dàng nhận thấy tình cảm vợ chồng của hai đứa bất hòa”.
"Mẹ."
Vưu Ứng Nhụy thật sự cảm thấy uất ức, v bầm cổ tay vẫn còn ứ đọng máu, nếu mặc áo dài tay, cô nào dám bước khỏi cửa.
"Thành Hữu chịu qua đây đón con trở về, cũng chỉ tại con, chuyện còn cách nào khác, chẵng lẽ con cả đời sống cùng trong ngôi nhà ?”
Vưu Ứng Nhụy , cô thể trốn tránh cả đời tại đây .
Xem giữa tin tức thời sự là một đoạn quảng cáo, Phó Nhiễm kinh ngạc màn hình tivi. Không cô nên tin lời Minh Thành Hữu là Vưu Ứng Nhụy hề mang thai , là nên tin lời của Lý Vận Linh?
Duy nhất thể xác định một chuyện, nếu như Vưu Ứng Nhụy là giả mang thai, mà họ giống trống khua chiêng như thế, Minh Thành Hữu khi cô sinh con , sẽ để cho Minh gia nuôi, chăng sẽ là một chiêu “ Ly miêu hoán thái tử” *
Phó Nhiễm đưa mắt bụng , hai ngày cô tắt hết ý niệm về đứa trẻ , nghĩ đến đứa trẻ sinh sẽ do khác nuôi dưỡng, trong lòng đau như cắt.
Phó Nhiễm lên lầu đồ, tính ngoài, cũng lái xe , chỉ bộ.
Đang bước đường, cô mơ hồ cảm thấy cái gì đúng. Phó Nhiễm xoay , tầm 50m một chiếc xe màu đen đang lặng lẽ theo , cô vội vàng bước nhanh hơn.
Phát hiện cô chạy , chiếc xe tăng tốc chạy gần cô.
Từ ghế lái, một mở cửa bước mặt cô, : "Phó tiểu thư, Tam Thiếu kêu đến đón cô."
Phó Nhiễm nghiêng đầu bên trong xe, bên trong một bóng , lái xe chung quanh, thấy cô bất động, thúc giục: "Phó tiểu thư, xin mời, Tam Thiếu cần theo cô, cô mang di động, như thế trong nhà hẳn lo lắng."
Phó Nhiễm thấy bốn bề vắng lặng, một đàn ông cao to mặt, cô khỏi h trong lòng, suy tính thật chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-459.html.]
Phó Nhiễm khom lưng bước đằng xe.
Hướng xe chạy đường đổi, một đường chạy về Bệnh viện tư nhân cao nhất mà .
Đã đến tận đây , Phó Nhiễm gì sợ.
Trước cửa y tá đón cô, Phó Nhiễm lưng cô y tá. Bệnh viện so với bệnh viện cô mang thật nhiều bí ẩn, ở đây náo nhiệt, tránh cái ồn ào khi bác sĩ đang chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân.
Y tá dẫn cô đến cửa một phòng việc, đưa tay lên gõ cửa: “ Chủ nhiệm Triệu, tới ”.
"Để cho cô ."
Y tá vặn nắm cửa, đó động tác: “ Mời cô .’’
Phó Nhiễm đưa tay khẽ đẩy cánh cửa. Cửa mở , cô thấy bóng lưng của một đàn ông đưa về phía cô. Thật cô cần kĩ, trong lòng mặc dù chán ghét, nhưng đối với hình dáng quen thuộc của Minh Thành Hữu thì chỉ cần liếc mắt một cái cô vẫn thể nhận .
Chủ nhiệm Triệu ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi : "Tới , ."
Thái độ hòa nhã, dễ gần, giống như ông đang chuyện cùng với một quen .
Ban đầu, Minh Thành Hữu đưa lưng ngược với cô, cô tới, lập tức xoay , thấy Phó Nhiễm vãn còn ở cửa, định lên tới: “ Em…’’
Phó Nhiễm chỉ thẳng, coi như xa lạ.
Chủ nhiệm Triệu , đưa tay lên đẩy kính mắt: “ Ngồi .”
Phó Nhiễm một bên bàn việc, Minh Thành Hữu cũng trở chỗ cũ để .
Chủ nhiệm Triệu lấy một quyển sách chăm sóc sức khỏe cho phụ nữ mang thai bìa màu hồng, : "Có mấy mục đều điền xong , còn mời tiểu thư thêm, đầu tiên khám thai, kiểm tra là nhiều."
Minh Thành Hữu rút một cây bút từ ống đựng bút đưa cho cô.
Cô cầm lấy, ánh mắt gợn lên chút sợ hãi: “ sẽ điền gì hết, cũng kiểm tra cái gì cả”.
"Cái thể ." Chủ nhiệm Triệu khuyên nhủ.
"Hiện tại các rât nhiều điểm cần chú ý, khám thai đúng định kỳ cho đứa trẻ cần quan tâm.”
Phó Nhiễm lên tiếng, ánh mắt phong cảnh bên ngoài cửa sổ.