“ Đứa bé hiện đang trong bụng của , về do nuôi dưỡng.”
“ Em nghĩ tới ? Một cô gái thể nuôi một đứa bé?”
Phó Nhiễm lạnh, Minh Thành Hữu chăm chú: “ Đây là chuyện của , đừng dùng bất cứ thủ đoạn đê tiện nào để ngăn mang con , đồng ý là do !”
Nói xong, cô đẩy cửa xe xuống.
Phó Nhiễm , hi vọng để cô giữ đứa bé bên là mong manh, đừng tới Minh Thành Hữu, chỉ một Lý Vận Linh cũng khó qua .
Minh gia gần như huy động bộ nhân lực, xem chuẩn chu , mang thai giả cũng tìm .
Phó Nhiễm điện thoại của Vưu Ứng Nhụy, cô nhiều ý trộm lấy điện thoại của Phạm Nhàn để xem , quả nhiên là của cô .
Vưu Ứng Nhụy ở nhà rầu rĩ, trong lòng phiền não, nhận điện thoại của Phó Nhiễm, cho cô ngạc nhiên.
Đầu tiên, cô nhớ đến sự dặn dò của Lý Vận Linh, nhưng Phó Nhiễm chỉ hai ba câu, cô liền gật đầu đồng ý gặp mặt.
Hai hẹn gặp tại một quán café, phụ nữ mang thai kiêng uống café, cho nên Phó Nhiễm gọi hai ly sữa.
Vưu Ứng Nhụy đến, lấy xuống đôi kính râm che mắt. Phó Nhiễm đối diện, cô bụng của Vưu Ứng Nhụy, đó bưng sữa lên uống.
"Cô tìm chuyện gì?"
"Cô mang thai?"
Vưu Ứng Nhụy lời như thế, trong lòng khẽ nhói đau, đưa tay sờ bụng.
"Chẳng lẽ cô nghĩ mang thai ?"
Phó Nhiễm cụp mắt xuống, đó liền mở và : "Nếu như , cô nên khuyên Minh Thành Hữu dồn hết tâm tư tình cảm lên đứa bé của hai .”Century Schoolbook">“ Đây là chuyện của vợ chồng , cần cô quan tâm!”
Tay Vưu Ứng Nhụy đặt tay đùi nắm thật chặt.
“ các lôi , đay chính là chuyên của cả ba .”
Ly sữa mới Vưu Ứng Nhụy đưa đến bên môi, đặt trở bàn.
Phó Nhiễm cảm thấy buồn .
“ Cô sợ bỏ thuốc trong ư?”
Một câu trúng tim đen, cho Vưu Ứng Nhụy cảm thấy lúng túng.
“ Có một , vì lợi ích bất chấp chuyện gì cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-463.html.]
“ Lời hẳn là cô đang về bản cô chăng?”
Vưu Ứng Nhụy gọi phục vụ tới, mang ly đổi.
Bởi vì hậu quả , cô chuyện gì cũng cảnh giác, nhưng cũng thể để cho Phó Nhiễm lấn áp .
“ Cô yên tâm , con của cô sẽ giao cho , sẽ đối xử với nó.”
Sắc mặt Phó Nhiễm chợt biến đổi, nhưng chỉ là trong nháy mắt, : “ Điều yên tâm, Minh Thành Hữu sẽ để cho con chịu khổ.”
“ Chuyện cũng qua, con của cô vẫn giữ .”
Vưu Ứng Nhụy cậy mạnh tiếp.
“Với quan hệ của và cô, cô hãy an tâm.”
Phó Nhiễm cầm lấy cái muỗng khuấy ly sữa, : “ Vưu Ứng Nhụy, rõ, cô cùng với bạn của cô luôn tranh chấp với về chuyện phận tráo đổi giữa và cô, trong lòng và cô đều mâu thuẫn, cả đời chắc bao giờ thẻ hóa giải ” .
"Cô là ."
Nét mặt Vưu Ứng Nhụy lạnh , tiếp tục : “ Phó Nhiễm, thật sự hận cô, nếu như cô, bây giờ sẽ hạnh phúc với gia đình , cũng đuổi khỏi nhà.”
Phó Nhiễm đôi co cùng cô .
“ sống hơn hai mươi năm nay, sống trong cảnh như thế nào cô cũng thể thấy rõ đấy. Chuyện gì cũng trải qua hết , Vưu Ứng Nhụy. Cô đừng so sánh thủ đoạn tàn ác giữa và cô, chẳng qua mà thôi. Môi trường sống thế nào sẽ hình thành tính cách như thế, nếu thật sự cô đấu, cô thật sự là đối thủ của .”
"Vậy ?"
Vưu Ứng Nhụy buồn : "Uy h.i.ế.p ? Cô sợ sẽ hành hạ con cả cô ?”
“ cảm thấy cô nên nhận rõ tình trạng của , bây giờ cô nên khuyên Minh Thành Hữu, để cho đáp ứng đưa con cho giữ, đới với cô đó mới là điều nhất”.
Vưu Ứng Nhụy đưa tay chỉ chính : “ Cô cho rằng sẽ ngu ngốc như ư?”
PHó Nhiễm thèm để ý, tiếp tục động tác khuấy , Vưu Ứng Nhụy xách giỏ mau chóng dậy, bởi vì quá nhanh, bụng liền đập cạnh bàn, cô để ý, đẩy ghế : “ Phó Nhiễm, cô đang mơ
“ Cứ chờ , về suy nghĩ thật kĩ lời của , chắc chắn cô sẽ đáp ứng.”
Vưu Ứng Nhụy khinh bỉ, dầu bước .
là cô nên lời của Lý Vận Linh, từ giờ đến ngày đứa bé chào đời, nên gặp mặt Phó Nhiễm.
Ra khỏi quán cafe, Vưu Ứng Nhụy đeo kính râm lên mắt.
Lúc khỏi cửa cô cố ý mang giày đế bằng, chuẩn tới bãi đậu xe, ánh mặt trời chói chanh rát cả da, cô trong lòng thầm mắng thật xui xẻo. Lúc nãy Phó Nhiễm gọi điện thoại chuyện quan trọng với cô , cô cho rằng là chuyện liên quan tới Minh Thành Hữu nên mới đến đây.