Tần Mộ Mộ im lặng khẽ đụng cánh tay Tống Chức.
Lời nuốt trở về, ánh mắt về phía Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, để cho bọn họ xui xẻo , chuyện liên quan tới chúng , bọn họ càng xúi quẩy chúng càng vui vẻ."
"Tớ ."
nâng tầm mắt lên, trong mắt chút gợn sóng.
Tống Chức thấy thế, cắn chiếc đũa .
"Tớ suy nghĩ liền thấy buồn , thuốc là ai sản xuất nha, quá mãnh liệt, hôm nào tớ cũng thử một chút xem."
Tần Mộ Mộ đá chân cô.
"Cậu chú ý, con gái vẫn còn ở bên cạnh
"Không tớ quên mất."
Lại là mười ngày trôi qua, Phạm Nhàn cả ngày đều tâm tính ăn uống, thấy bụng Phó Nhiễm sắp lộ rõ, chuyện như gạt cũng gạt .
"Tiểu Nhiễm."
Phó Nhiễm đem sách đang cầm trong tay đặt ở mép giường.
"Mẹ, chuyện gì ?"
"Mẹ và cha con bàn qua, chuyện hỏi ý kiến của con một chút."
"Chuyện gì ?"
"Con vẫn giữ đứa bé, chúng cũng còn cách nào khác, mấy ngày nữa cho con nước ngoài, con yên tâm, sẽ cùng với con, chờ khi đứa bé sanh chúng trở về."
Đây mới chỉ là mắt, bọn họ nghĩ tới là biện pháp nhất.
Phó Nhiễm trầm mặc trong chốc lát.
"Mẹ…"Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
"Con rời khỏi Nghênh An, lẽ ngoại quốc thật sự thể tránh khỏi tất cả phiền toái, nhưng con ở chỗ ."
"Đâu cần thế." Phạm Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm.
"Chúng thể trốn tránh."
"Con gì trốn tránh."
Phó Nhiễm thì thào .
"Đứa bé một chút quan hệ cùng bọn họ, con nó đời đeo một cái gông nặng trĩu."
Phạm Nhàn khuyên mấy câu, thấy cô vẫn khăng khăng, đành thôi.
"Cũng thế, đụng chuyện như tiên nghĩ đến tránh thật xa, cho cùng, chuyện vẫn cần giải quyết."
Lúc Phó Nhiễm khỏi Phó gia, nghĩ tới chiếc xe tới đón cô. Vẫn là tài xế lúc , xuống xe cũng mở cửa xe cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-475.html.]
Phó Nhiễm chỗ phía xe, thẳng tới bệnh viện, ở cửa vẫn y tá đón cô theo như thường lệ dẫn cô đến phòng việc của chủ nhiệm.
Phó Nhiễm đẩy cửa , thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu.
Siêu âm thai xong, Phó Nhiễm cầm tờ kết quả, thấy rõ đó giống như là hình dáng đứa bé rõ ràng, cô mím chặt môi, khóe miệng khỏi nâng lên, cầm lên khỏi bệnh viện.
Cô cúi đầu chăm chú , khi chui chỗ phía xe, tài xế đóng cửa xe cho cô, lúc cô mới chú ý tới là bên cạnh.
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên , là Minh Thành Hữu.
"Trong tay là kết quả kiểm tra ? Cho một chút."
Minh Thành Hữu đưa tay qua, Phó Nhiễm nắm chặt đồ vật ở trong lòng bàn tay, khóe miệng cô thoáng , nghiêng dựa trong góc.
Bàn tay Minh Thành Hữu đưa với .
Hắn lơ đễnh, cầm lên mấy túi cạnh chỗ đưa về phía Phó Nhiễm
"Đây là mới mua."
Thấy cô nhận, đem đồ đặt đầu gối cô.
Phó Nhiễm liếc , là chút y phục của đứa bé, đầy mấy túi to, cô đưa tay , túi lăn xuống bên chân, đồ vật bên trong cũng đều rơi hết.
"Đồ cần mua tự cũng chuẩn xong."
Xe dừng sát hàng cây ngọc lan ở cửa bệnh viện, từng bóng cây hắt qua sườn mặt Minh Thành Hữu, ánh mắt của vẫn đặt tại những bộ y phục nhỏ , sắc mặt vẻ tái nhợt, Phó Nhiễm liếc qua, , ngay cả nửa ánh mắt cũng lười .
Minh Thành Hữu khom lưng, nhặt từng chiếc y phục ném túi.
"Kiểm tra vẫn khỏe ?"
Phó Nhiễm vén tóc mai tai, ánh mắt xuyên qua lớp cửa kính màu đen ngó ngoài cửa sổ.
"Anh trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhiệm Triệu là ."
Minh Thành Hữu dựa nửa bên trong thành ghế, gian phân , Phó Nhiễm thấy xe mãi khởi động, khẽ cau mày khó chịu.
"Bụng của em… " Minh Thành Hữu dừng một chút .
"Bây giờ thấy rõ ràng ?"
Phó Nhiễm mặc váy rộng thùng thình, dù là ở đó cũng , cô giả vờ như thấy, ánh mắt thỉnh thoảng qua ở cửa bệnh viện.
Minh Thành Hữu nhấn một cái nút bên hông, tài xế thấy đó
Hai hai bên, ở giữa vẫn là trống rộng, khí giằng co, Phó Nhiễm thấy nơi cổ họng chút buồn nôn, Minh Thành Hữu thấy thế vội vàng móc một lon nước mơ từ trong túi đưa cho cô.
Cô đưa mắt , nhưng cũng đưa tay nhận.
Đôi môi mỏng của Minh Thành Hữu khẽ mấp máy .
"Lúc . . . . . ."
Phó Nhiễm càng cảm thấy ghê tởm hơn, cô nôn ọe tiếng, dùng sức đẩy tay Minh Thành Hữu .
" ăn đồ của , đỡ chút sạch sẽ trong đó, ngày ai cũng rõ ràng, chuyện như mặt đứa bé, ghê tởm!"