Vưu Ứng Nhụy nhẹ nhàng tiến tới, đối diện .
Cô trong lòng thầm kinh ngạc, thậm chí lúc lâu câu gì.
Người đàn ông liền mang cốc cà phê đặt lên tay cô.
”Ngạc nhiên ?”
”Những lời với bán hàng là ý gì?”
”Minh Thành Hữu viện, chỉ đơn giản là uống thuốc như ?”
Hắn trả lời câu hỏi của cô ngược về vấn đề để ý.
Vưu Ứng Nhụy toát sự đề phòng, chuyện Lí Vận Linh dặn cô phép truyền ngoài.
”Chỉ là uống thuốc thôi, chẳng cũng bệnh viện ?”
Người đàn ông nhấp ngụm cà phê, gì.
Trong lòng Vưu Ứng Nhụy lo lắng như lửa đốt: ”Anh gọi đến đây, rốt cục là chuyện gì?”
”Cô cùng Minh Thành Hữu kết hôn là một tay luật sư sắp xếp?”
Mặt cô khẽ biến sắc. ”Anh rốt cục chuyện gì?”
Người đàn ông tới chỗ , cầm lên hai bản thỏa thuận ném tới chỗ cô.
”Cô tự xem
Nét mặt Vưu Ứng Nhụy khó hiểu, cô mở xem một bản thỏa thuận,chính là bản chép thỏa thuận giữa cô và Minh Thành Hữu kết hôn, kéo còn một bản khác.
Ánh mắt từng câu chữ, Vưu Ứng Nhụy trợn tròn mắt lên, lộ kinh hãi khiếp sợ.
”Điều thể xảy ?”
”Vậy mà còn lựa chọn tin tưởng ?”
Ánh mắt hiện ý , đôi mắt phản chiếu hình ảnh khiếp sợ của Vưu Ứng Nhụy.
”Đây chắc chắn là giả, tin, là vợ , ở mặt thừa nhận, thể chúng ly hôn?”
Vưu Ứng Nhụy vứt bản thỏa thuận , hai tay ôm lấy đầu, cảm giác như nứt tung .
“Cô đừng vội.”
Người đàn ông lên tiếng an ủi cô.
”Cũng giống như bản kết hôn, bản ly hôn cũng tự tay cô ký, cho nên sẽ chịu sự bảo hộ của pháp luật, nhưng vì Minh Thành Hữu bảo vệ thì cũng như luật sư , đem bản thỏa thuận gửi chỗ luật sư, cứ cho rằng hiện tại cô là vợ nhưng chỉ cần gọi một cú điện thoại, và cô sẽ chỉ còn là vợ chồng trong quá khứ mà thôi, cô can tâm tình nguyện như ?”
”Ý của là chúng vẫn ly hôn?”
Người đàn ông gật đầu.
”Hiện tại Phó Nhiễm đang mang thai mà việc cô mang thai giả , cô còn thấy việc ly hôn sớm sẽ thành hiện thực ? Huống hồ, quả b.o.m hiện giờ đang trong tay , cô sợ một ngày nào đó nó sẽ phát nổ ?”
Trái tim Vưu Ứng Nhụy mới bình dựng lên hai
’’Đến tột cùng gì?”
” thể hiểu nên sớm cho cô , sớm muộn gì cô và cũng sẽ ly hôn, đến lúc đó khi Phó Nhiễm sinh đứa bé sẽ trở về Minh gia, cô cùng chỉ hưởng chút lộ phí mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-479.html.]
Người đàn ông càng ngày rõ ràng, đế ý tới sắc mắt Vưu Ứng Nhụy sớm tái nhợt.
”Thành Hữu sẽ đối xử với như , cùng tới cuộc hôn nhân .”
Người đàn ông cảm thấy như câu chuyện , khoanh tay .
”Hắn dựa bản thỏa thuận ? Cô cũng thể đòi .”
Vưu Ứng Nhụy bưng mặt to.
Người đàn ông nhanh chậm .
”Nếu thực sự lo cho cô thì lúc bắt cô ký thỏa thuận gì?”
Vưu Ứng Nhụy nhất thời gì.
”Hắn đối cô như , cô còn vì mà giữ bí mật ?”
lúc chêm một câu.
Vưu Ứng Nhụy giấu ánh mắt
” hiểu, vì như …”
”Không liên quan gì tới cô, nhất nên hỏi.”
Người đàn ông lớn tiếng ngắt lời cô.
” cô lúc , thừa dịp cô và vẫn còn là vợ chồng nên tranh thủ vơ vét một chút, tránh cho tương lai về khổ cực.”
Vưu Ứng Nhụy thoáng chút do dự.
Dù lúc Minh Thành Hữu cũng cho cô ít của cải.
”Cô Phó Nhiễm đang ở ?”
Ứng Nhụy lắc đầu.
”Nghe nước ngoài.”
Người đàn ông bật thành tiếng.
” Minh Thành Hữu sớm tìm điều kiện nhất cho đứa trẻ, cô cho là thời gian họ thể trở với ?”
Vưu Ứng Nhụy như tỉnh ngộ thốt lên: ”Chẳng trách kiên quyết giữ đứa bé trong bụng Phó Nhiễm, vốn dĩ đây là đứa bé cuối cùng của ! Anh cái gì cũng cho , cách khác….”
”Sao đứa bé cuối cùng?”
Vưu Ứng Nhụy chìm trong suy tư khó tự kiềm chế .
” vậyta viện vì thuốc.”
Vưu Ứng Nhụy đem ngọn nguồn câu chuyện kể cho đàn ông .
Đối phương sững sờ trong giây lát, lông mày giãn .
”Vậy cô cần cân nhắc rõ ràng, nếu như khi thủ tục ly hôn, đem hết bộ tài sản cho đứa bé , cách khác, sẽ ở hết trong tay Phó Nhiễm, như mấy năm nay cô cho đổi cái gì?”
”Đừng nữa.’’
Vưu Ứng Nhụy khỏi cảm thấy đau lòng.
” nghĩ tới, nghĩ tới.”