Phó Nhiễm vội vàng nắm lấy cánh tay Minh Thành Hữu nhẹ giọng ngăn , thế rõ ràng là tới phá. Nhìn qua thấy vợ chồng La gia ở bên cạnh mặt xanh rờn, bữa cơm còn ai thể nuốt xuống ?
Minh Tranh ở bên cạnh gì, Lý Vận Linh thấy áy náy sang La Văn Anh trừ một tiếng, tựa như cũng để ở trong lòng.
"Thành Hữu! Kỳ cục!"
Tiếng Minh Vân Phong quát chói tai, hướng một cái trừng mắt .
Minh Thành Hữu môi mỏng nhếch lên, độ cong khóe miệng cũng là đang là châm chọc.
"Cha, lão Đại đều với con, lúc cha lòng đem Phó Nhiễm chỉ định hôn ước cho , bất quá là ngại Phó gia xứng, lúc mới giao hôn ước cho con, bây giờ thấy hơn, giả mù nhớ thương cái gì?"
Thì là đối với việc vẫn luôn canh cánh trong lòng, đang chờ cơ hội cho Minh Tranh một phen khó xử. Phó Nhiễm kẹp ở giữa, tình thế khó xử, cô là ở giữa để chuyện dừng ở đây, vậy mà cũng biết như thế nào chu .
Như thế tự nhiên là Minh Thành Hữu sẽ ở đây cùng bọn họ. Minh Vân Phong tức giận thực sự, bỗng nhiên Phó Nhiễm một cánh tay lôi mạnh ngoài. Đêm nay cô chọn đeo đôi giày cao gót sáng màu vàng kim, trong đại sảnh chỉ thấy tiếng gót giày đạp lên nền đá cẩm thạch. Phó Nhiễm lập tức nhét thang máy, cô tránh tay , trong kính phản chiếu một gương mặt tức giận khó chịu "Minh Thành Hữu, là cố ý để cho đến sớm?"
Một chân Minh Thành Hữu thẳng, một chân chống lên tường, thể lười nhác áp chặt mặt kính, con mắt chằm chằm từng con số biểu hiện tầng đang xuống. Sắc mặt sớm khôi phục thành bộ dạng bình thường đắn "Cũng đừng nghĩ oan uổng cho , thời gian hẹn chính xác là lão Đại cho ."
"Lần thì lắm, tất cả liền quấy rối, chừng việc thật đúng là thành ."
"Vậy chẳng hơn, em núp ở bên cạnh đang âm thầm vỗ tay bảo ?"
" cũng hèn hạ như !" Phó Nhiễm thiếu chút nữa thì tức điên, khẩu khí khỏi cường ngạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-48.html.]
"A " Minh Thành Hữu thẳng lên, một cánh tay chống lên tường thang máy "Làm mà em lão Đại cũng là cố ý, náo loạn như vậy chính là thuận theo ý , bất quá là mang cái danh tiếng nhưng cũng thể cho qua việc " Ngón tay Minh Thành Hữu như tự chủ chạm tóc Phó Nhiễm "Đầu óc tỉnh táo, đùa bỡn còn ?"
Phó Nhiễm ở bên cạnh giật , thấy Minh Thành Hữu trong ánh mắt sáng lên vui vẻ. Môi mỏng nhẹ nhếch lên thành một đường hình cung, gương mặt yêu mị mê hoặc từng tấc phản chiếu ở trong kính.
Mỗi hình ảnh mờ ám đều phân tích đầy đủ, trong miệng Phó Nhiễm cổ họng đau như đốt cháy, cô ho nhẹ "Các đều chê ."
Một lòng kéo cô ván cờ, một khác, thuận theo tự nhiên ở ngoài hố lửa bổ sung cho cô thêm một cước.
Cửa thang máy bỗng nhiên mở , trong gian chật chội trong nháy mắt ôm làn sóng . Phó Nhiễm bước hướng phòng khách tầng trệt, mới xoay ngoài cửa, cánh tay liền đàn ông lưng chạy tới níu "Đi ?"
"Về nhà!"
"Đi, dẫn em ăn cơm."
Phó Nhiễm gỡ từng ngón tay Minh Thành Hữu đang cầm tay cô "Hiện tại ăn ."
"Em ăn một chút, một câu cần gì, sẽ làmchuyện của thành gấp gáp, nên vì chuyện ăn mừng một trận."
Cánh tay căng , Phó Nhiễm tức giận dễ sợ, thật sự là cô gặp qua đàn ông nào ranh mãnh như . Dù là ở chỗ âm u bên trong ngõ nhỏ, tiểu lưu manh cũng đả kích như Minh Thành Hữu.
Đêm nay rõ ràng Phó Nhiễm một chữ cũng mà thể tất cả chuyện hết tới khác bởi vì cô mà dậy sóng.
Cô phẫn nộ hất tay , mu bàn tay va đến cái gì, vang lên giống như tiếng bạt tai khác. Cô vội vàng lao về phía cũng đầu , lưng tiếng bước chân theo sát tới, bả vai bóp chặt, đó một lực mạnh giữ cô . Bàn tay Minh Thành Hữu đè cổ , trong mắt còn thể thấy vui vẻ giờ bộ như vò nát, thần sắc lạnh như băng, sâu lường . Trong mắt duy nhất chỉ thể thấy bóng đen.