Phó Nhiễm ở trong phòng ngủ trưa, giấc ngủ sâu, khi thai cô ngủ nhiều. Phó Nhiễm giơ tay lên xem đồng hồ, chạng vạng tối . Phó Nhiễm ôm chăn lăn qua lăn giường, bên ngoài bay mùi thơm của thức ăn, buổi trưa ăn , giờ cô cảm thấy đói.
Xốc chăn lên, cô bước xuống lầu, chợt tiếng chuyện trong bếp. Phó Nhiễm bước nhẹ nhàng tới phòng ăn, thấy bàn nhiều túi đựng đồ, hướng ánh mắt sang chỗ khác, cô thấy Phạm Nhàn đang bếp, tay ngừng khuấy động, mùi cháo trứng muối với thịt nạt bay cho thật ăn ngay.
“ Phu nhân, để cho?”
“ Không cần, tí nữa là xong ”.
Phạm Nhàn với má Trần.
“ Tiểu Nhiễm vẫn còn nôn ọe, cơm nấu khô quá ăn , con bé thích ăn cháo, bà nên đổi nhiều cách nấu cho đa dạng. Hôm nay mới mua tôm, cá ở chợ Hà Nghi, cho sạch, nấu chung với Ngọc Mễ cho con bé ăn.”
“ Được , ”.
Phạm Nhàn tắt bếp gas.
“ Trong túi đồ ăn mua bí đỏ, sáng mai nấu cháo bí đỏ cho con bé ăn, buổi tối nhớ đổi món.”
Má Trần .
“ Phu nhân, bà yên tâm , bà đối với tiểu thư
“ Nó là đứa con rứt ruột đẻ , với nó cơ chứ?”
Phó Nhiễm dựa cửa bếp lắng , trong lòng cảm thấy ấm áp. Phạm Nhàn vẫn dùng muỗng khuấy đều cháo, hình ảnh hài hòa an tĩnh hiện lên trong mắt Phó Nhiễm, cô đành lòng phá hư nó. Chờ đến khi Phạm Nhàn đem cháo nhừ múc trong bát, Phó Nhiễm mới bước .
“ Mẹ.”
Phạm Nhàn đang bưng cháo, tay khẽ run lên.
“ Làm giật cả .”
Má Trần cũng xong chút đồ ăn, bưng lên bàn. Phó Nhiễm và Phạm Nhàn đang đối diện , Phạm Nhàn bóc tôm cho cô ăn.
“ Ăn nhiều một chút.”
“ Mẹ, tối nay ở đây , con tâm sự với .”
Phạm Nhàn dường như ăn thứ gì, chỉ lựa chọn thức ăn gắp bỏ bát cho cô.
“Được , để gọi điện thoại báo cho cha con, xem con lớn , sắp mà vẫn còn nũng”.
“ Dù lớn thế nào thì vẫn là con của , vẫn bao giờ lớn ”.
Ăn tối, tắm rửa xong, gạt bỏ những chuyện thoải mái trong lòng, cuộc sống chậm chạp thế thật thoải mái. Phạm Nhàn dùng khăn lông lau tóc cho Phó Nhiễm, hai con cửa sổ, Phó Nhiễm lấy hai tay chống cằm, nheo mắt .
“
“ Dạ.” Cô lười biếng đáp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-481.html.]
“ Mẹ vẫn hỏi con, thật 20 năm ở Vưu gia con nhất định sống khổ ? Con cần cũng .”
Mặt Phó Nhiễm ánh mặt tròi chiều nhuộm lên một màu hồng hồng, cô vẫn híp mắt như cũ: “ Mẹ, thật cũng quá khổ như vẫn nghĩ !”
“ Làm thể khổ chứ?”
Phạm Nhàn dùng khăn lông bao lấy tóc cô, nhẹ vuốt ve.
‘‘Nhụy Nhụy mới về, tới tìm sướt mướt, chỗ chỗ dành cho ở, buổi tối ngủ còn tiếng cho hoang tru, nó sợ hãi lắm. Trong lòng lúc khó chịu, cũng từng bỏ roi đứa con ruột thịt của sống ở nơi 20 năm trời.”
“ Từ nhỏ con sống ở đấy, cũng thành thói quen , Vưu Ứng Nhụy chịu chẳng qua là sự chênh lệch giữa cuộc sống hiện tại và cuộc sống đây mà thôi.”
Phạm Nhàn nghẹn ngào .
“ Sau khi con trở Phó gia, cũng đối xử với con, Tiểu Nhiễm, trong lòng con oán trách ?”
“ Mẹ, hôm nay thế?”
Phó Nhiễm mở to mắt bà, tiếp.
“ Con oán trách gì cả, lúc đầu con cảm thấy khó chịu và thất vọng, nhưng bây giờ thì !”
Phạm Nhàn cầm lược lên chải đầu cho cô: “ Cha của con ngừng nhắc chuyện với con, nhưng ngày Nhụy Nhụy xác thực khó chịu, mõi thấy con là nghĩ đến nó”.
“ Mẹ, bây giờ thích con nhất , chỉ thế thôi đủ !”
Phạm Nhàn buồn .
“ Ừ, đúng .”
Buổi tối hai con ngủ chung một cái giường, Phạm Nhàn cũng nhiều chuyện, Phó Nhiễm nhịn mệt mỏi liền ngủ .
Hôm tỉnh , thấy Phạm Nhàn bên cạnh, xuống lầu hỏi má Trần, lúc mới thì sáng sớm nay trở về Phó gia , còn tối sẽ trở .
“ Má Trần, bà mua mấy thứ dặn ?”
Má Trần cẩn thận lấy một hộp thuốc đưa cho cô, hỏi: “ Tiểu thư, cô cái để gì?”
Phó Nhiễm cầm lấy hộp thuốc, .
“ Bà đừng hỏi nhiều, chuyện cũng đừng cho ai , bà cũng đừng tự tiện rời khỏi đây, luôn mang điện thoại bên , bà chứ?”
Má Trần do dự, hỏi tiếp.
“ …tiểu thư, sợ sẽ xảy chuyện gì?”
“ Bà yên tâm , chuyện gì sẽ gọi, bà đừng lo.”
Phó Nhiễm nắm chặt hộp thuốc trong tay, lên lầu hai.