Ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn đỏ chói mắt, Phó Tụng Đình như một chiếc bõng cô đơn, bước , Phó Nhiễm vịn tường heo , bả vai cô chạm bức tường lạnh băng. Bệnh viện là một nơi tàn khốc hơn so với chiến trường, các y bác sĩ ở đây quen với cảnh sinh ly tử biệt, lòng cũng s
Phó Nhiễm , nước mắt lặng lẽ rơi, nghẹn ngào, thành tiếng.
Cô thấy của phòng cấp cứu đột nhiên mở , một chiếc giường bệnh đẩy ngoài, Phó Tụng Đình lao đến gọi tên vợ, bước chân Phó Nhiễm đột nhiên cứng đờ, dám bước lên.
Cô nghiêng , lưng chạm vách tường. Chiếc giường trắng đẩy tới mặt Phó Nhiễm, Phó Tụng Đinhg kéo tay bác sĩ.
“ Vợ ? Tình trạng thế nào ?”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm túc, tháo khẩu trang xuống, Phó Nhiễm lắc lắc đầu.
“ Tính mạng tạm thời bảo vệ, nhưng não thiếu dưỡng khí một thời gian dài, hơn nữa trong đầu còn một khối m.á.u đọng , chèn ép lên dây thần kinh, hiện tại thể lấy …..”
“ Đây là ý gì?”
Giọng Phó Tụng Đình run rẩy.
Bác sĩ tiếp tục .
“ Tình trạng của bà sẽ theo dõi trong 24 tiếng, nếu như tỉnh thì sẽ hy vọng, nhưng khuyên gia đình hãy chuẩn tâm lý thật , khả năng c.h.ế.t não là lớn.”
Ánh mắt Phó Nhiễm vỡ vụn, cô thấy Phó Tụng Đình ngây tại chỗ, còn Phạm Nhàn trêm giường thì sắc mặt trắng bệch như chết, đôi môi tái nhợt, Phó Nhiễm lắc lắc đầu, thể tin , !
Đêm , còn chuyện với cô, cô là con gái của bà, về sẽ yêu thương cô thật , để cho ai bắt nạt cô. còn , con như tay chân, bà đem bộ tình cảm mà cô thiếu thốn hai mươi năm nay bù đáp cho cô.
Còn hôm nay? Phó Nhiễm thể tin , c.h.ế.t não, cũng chính là sẽ sống một cuộc sống thực vật?
Giường bệnh của Phạm Nhàn đẩy , cả Phó Nhiễm như rút hết sức lực, mặt đỏ lên, trượt chân, cả trượt tường rơi xuống đất. Cô đau đến mức lên tiếng, trong đầu chạy nhiều hình ảnh hỗn loạn, đằng lay mạnh vai cô, Phó Nhiễm ngước lên thấy sung quanh như chao đảo, bệnh viện như động đất.
“ Mẹ!”
Chưa bao giờ cô cảm giác tuyệt vọng và mệt mỏi đến tột đỉnh như thế , mở mắt một nữa, thấy trong phòng bệnh, trong phòng ánh đèn, chắc là cô nghỉ ngơi cho .
Bàn tay cô chạm cái giường lạnh băng, cô cảm thấy mắt sưng lên, bên tai một tiếng hít thở nặng nề. Cổ họng đau rát, , đôi môi khô nứt, động một tý cũng thấy đau.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở , cánh của bật mở mạnh đụng tường bật bược trở , Phó Nhiễm giật dậy, Minh Thành Hữu bước , đưa tay chặn của , bước từng bước một, nặng nề như một tòa núi lớn.
Phó Nhiễm hề sợ hãi, thẳng đôi mắt Minh Thành Hữu, mới nhận tin tức nên vội vã chạy tới. Ánh mắt Minh Thành Hữu âm u, tới giường của Phó Nhiễm, mắt bụng cô
Phó Nhiễm mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, mắt vì mà sưng đỏ, Minh Thành Hữu cảm thấy hỗn loạn, miệng run rẩy hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-484.html.]
“ Đứa bé ?”
Phó Nhiễm căm hận , ánh mắt như biến thành những con d.a.o sắc bén g.i.ế.c , cô cắn chặt răng, cắn môi đến bật má
Minh Thành Hữu đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt một cách bình thường, đột nhiên rống lên, hỏi.
“ Con của ?”
“ Mất !”
Phó Nhiễm bật thốt lên.
Chỉ hai từ như tát mặt Minh Thành Hữu, tiến lên nắm chặt bả vai của Phó Nhiễm.
“ Em, em lặp nữa!”
Phó Nhiễm chậm rãi , từng chữ tững chữ một.
“ Mất , còn trong bụng nữa , gì ?”
Cô chậm, Minh Thành Hữu mà đau đớn như lăng trì, hô hấp dồn dập, giọng cứng rắn.
“ Tại chuyện như thế?”
“ Đều tại !”
Phó Nhiễm quát.
“ Anh nguyên nhân vì ?”
Minh Thành Hữu thẫn thờ buông tay , ánh mắt m.ô.n.g lung, chứa đầy nước, đôi mắt đỏ ngầu lên.
Phó Nhiễm để cho Minh Thành Hữu hỏi, liền tiếp.
“ Là vợ của đẩy khi đang xuống cầu thang, nó kiên cường tới mức nào ? Bác sĩ nó ngoan cường, ở trong bụng chịu ngoài, thời điểm chảy m.á.u , còn thể thấy rõ tay chân của nó, nó sớm thành hình , Minh Thành Hữu, đó là con của , .”
Minh Thành Hữu cúi xuống, n.g.ự.c bỗng nhiên nhói đau, nhắm chặt mắt , cảm giác hít thở thông, Phó Nhiễm dừng , còn thêm.
“ Anh bộ dáng để cho ai đây? Anh đứa con ? Tốt, chúc mừng , đạt điều như ý!”
Cô dùng lời tàn độc, trong lòng cô cũng đau kém gì Minh Thành Hữu, nước mắt chảy đầy mặt, cô tiếp.