Hai năm .
Rằm tháng Giêng, đối với Trung Quốc mà là một ngày lành.
Từ sáng sớm Lý Vận Linh nhận điện thoại Minh Thành Hữu ở công ty nhiều chuyện, sẽ trở về. Bà hướng về phía Tiêu quản gia oán trách mấy câu, cũng còn biện pháp nào khác.
Ở nước ngoài, tầng cao nhất của một bệnh viện.
Lo lắng chờ đợi ở bên ngoài đến 6 tiếng đồng hồ Vưu Ứng Nhụy gần như sụp đổ, cô một một , hành lang còn bóng dáng một ai
Sau khi Minh Thành Hữu phẫu thuật xong đưa phòng bệnh, đợi thuốc tê hết tác dụng, lúc tỉnh là đêm khuya.
Bàn tay chạm ở bên đầu giường, chợt Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng.
"Thành Hữu, Thành Hữu?"
Minh Thành Hữu trợn tròn mắt, phản ứng, Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức tay chân luống cuống, cô đưa tay vươn đến mắt Minh Thành Hữu.
"Anh đừng em sợ, Thành Hữu, trả lời em một tiếng."
Minh Thành Hữu chăm chú về phía trần nhà, suy nghĩ rõ ràng đến bất ngờ, đèn lớn bên trong phòng bệnh tắt, chiếc đèn tường chỗ đầu giường chỉ chiếu một phần, khi giải phẫu, bác sĩ trưởng để cho chuẩn tâm lý thật .
Khi thuốc tê ngấm dần cơ thể, trong nháy mắt, lúc đó thật sự nghĩ thông suốt, dù , dù là phẫu thuật thành công cũng sẽ cảm thấy nhiều đau khổ.
Minh Thành Hữu bao giờ cảm thấy, đến nước ngoài một năm nay, sống và c.h.ế.t gì khác biệt?
là, mơ thấy Phó Nhiễm.
Cũng là hình ảnh lúc cô rút tay rời , mà là lúc hai bọn họ cùng khiêu vũ, cuối cùng, lúc thu tay nhưng nắm tay cô, trơ mắt Phó Nhiễm ngã vực sâu đáy.
Minh Thành Hữu nhắm mắt .
Vưu Ứng Nhụy cho là đột nhiên tình huống phát sinh xảy , cô dậy chạy .
"Bác sĩ, cứu mạng!"
Minh Thành Hữu đưa tay lôi .
"Ứng Nhụy."
Vưu Ứng Nhụy cúi sấp xuống n.g.ự.c , trong lòng sợ hãi cùng lo âu cũng bởi mà tiêu tan.
"Thành Hữu, em chờ đợi ở bên ngoài thật là sợ."
"Có gì sợ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-488.html.]
Bàn tay Minh Thành Hữu khẽ vỗ đầu cô.
"Nếu vẫn tỉnh , em đem tro cốt của về, cũng trách móc em ."
"Không cho như ."
Vưu Ứng Nhụy cắn một góc chăn, trong lòng vẫn còn sợ hãi, bay giờ vẫn lạnh như băng, ngón tay run rẩy cũng nắm chặt .
"Ứng Nhụy."
Giong Minh Thành Hữu nhàn nhạt.
"Dạ."
"Bệnh của , em từ ?"
Vưu Ứng Nhụy ở n.g.ự.c nâng đầu lên, rưng rưng.
"Vâng."
Minh Thành Hữu cũng thể đoán .
"Lúc em nước ngoài bác gái cho em , bệnh tim bẩm sinh, kết quả kiểm tra sức khoẻ đều là đưa thẳng tới tay bà, cho nên gạt , bà em hãy chăm sóc thật , bởi vì hai mươi mấy năm cũng dấu hiệu phát bệnh, bác sĩ cũng việc gì."
"Ứng Nhụy, nếu em sớm tại cứ khăng khăng theo ?"
Đôi tay Vưu Ứng Nhụy ôm thắt lưng của Minh Thành Hữu thật chặt.
"Vừa chỉ là phát bệnh mà thôi, hiện tại y học hiện đại như , gì thể giải quyết."
Trái tim Minh Thành Hữu khẽ nhảy nhót, ánh mắt ngoài chút mơ hồ, , nếu như những lời từ trong miệng Phó Nhiễm , hẳn là vô cùng cảm động?
lúc sống chết, thể ở bên cạnh chỉ một Vưu Ứng Nhụy.
Hôm , bác sĩ trưởng phòng bệnh kiểm tra.
Minh Thành Hữu ý bảo Vưu Ứng Nhụy ngoài .
Bác sĩ kiểm tra vết thương của cùng tình hình bình phục, nách Minh Thành Hữu còn vết sẹo, rõ ràng, sợ rằng sẽ theo cả đời.
"Lần giải phẫu coi như thành công, nhưng mà chỉ là gắng gượng vượt qua mà thôi, an nhất vẫn là ghép tim, chỉ là cũng khả năng giai đoạn hồi phục hơn, cũng từng trường hợp cả đời hề tái phát nữa. Để chắc chắn ngộ nhỡ điều gi xảy liên lạc với mấy bệnh viện lớn, đem hồ sơ bệnh án của tới, nếu thích hợp sẽ thông báo cho ngay lập tức."
Thật thì trong lòng Minh Thành Hữu rõ hi vọng là mong manh, ban đầu Minh Vân Phong là đợi , mới c.h.ế.t bởi bệnh .
"Cha cũng là bệnh tim bẩm sinh, như thế hệ con cháu của bệnh sẽ ít trường hợp thể bệnh tim bẩm sinh. Cho nên, cũng sẽ di truyền, chủ yếu thể là do phụ nữ thai tuổi vẫn mang thai, dùng một thuốc nào đó, cuộc sống định, nghỉ ngơi liên quan một chút tới điều ."
Bác sĩ ở giường bệnh giải thích cặn kẽ. Minh Thành Hữu trong tai, trong lòng. Hắn chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay , xuyên qua ke hở cửa sổ hắt tới chỗ giường bệnh, chiếu lên và cả khuôn mặt đều thấy ấm áp.