"Phòng nghỉ ngơi là cách âm, căn bản thì bên ngoài tiếng ở bên trong."
Phó Nhiễm nghiến răng.
"Anh dám trêu chọc em?"
Tiện tay rút cái gối đánh tới hướng mặt của Minh Thành Hữu, đưa hai tay ngăn cản, đây là sở trường của Phó Nhiễm, mỗi khi tức giận cũng dùng gối đánh , Phó Nhiễm ôm lấy cô đè cô xuống.
Trán tỳ lên gương mặt Phó Nhiễm thở hổn hển chăm chú về phía trần nhà.
Minh Thành Hữu mở mắt, cảm thấy khi ôm cô trong n.g.ự.c cảm giác rung động chân thật, nơi trái tim trống rỗng dần dần lấp đầy, cảm giác thấy vui mừng.
Bàn tay khẽ ve bả vai Phó Nhiễm, cái gọi là oán hận trong lòng sớm còn sót chút gì.
Khi tình yêu chết, mới thể trở nên độc ác.
Nên khi trở nên độc ác, mới thể bất chấp tất cả.
Minh Thành Hữu chạm khẽ ở bên tai cô.
Hắn cho thời gian trong 1 tháng, nhưng nếu, trong lúc mà thể bình yên vượt qua, sẽ cho Phó Nhiễm chiếc áo cưới sang trọng và mỹ lệ nhất.
Minh Thành Hữu tự nhận là thể vượt qua, bác sĩ cũng , cũng những trường hợp cả đời hề tái phát nữa.
Xe chạy như bay ở đường, bàn tay Minh Thành Hữu ngừng vuốt ve chiếc hộp chỗ cạnh tài xế, khóe môi khẽ yếu ớt, đến Trung Cảnh Hào Đình, cầm đồ nhanh chóng lên lầu.
Áo cưới mở đặt ở giường lớn KINGSIZE, ước chừng chiếm trọn cả giường.
Minh Thành Hữu ở mép giường, bàn tay vuốt ve làn váy áo cưới, cảm giác , cẩn thận đem áo cưới bỏ bên trong hộp, đóng chặt cất tủ bảo hiểm ở nhà trong.
Hôm tỉnh , lấy di động xem thời gian, khuỷu tay chống lên giường dậy, đột nhiên trái tim đập rối loạn, hô hấp dồn dập, Minh Thành Hữu cố gắng bình tĩnh .
Kêu xe cấp cứu tới đây, lúc Minh Thành Hữu từ trong bệnh viện, quanh giống như là đắm chìm trong bóng tối, ánh mắt của giữa trung xa xa, tràn đầy bi thương
Tài xế đang ở ghế lái cẩn thận thò đầu , thấy im tại chỗ, cũng dám lên tiếng.
Một hồi lâu Minh Thành Hữu mới lên xe.
"Đi tới bến tàu."
Ở đảo hai mươi ngày, Minh Thành Hữu thật sự nghĩ tới điều gì khác, saukhi đưa Phó Nhiễm trở Nghênh An, tâm tình cũng bất đồng. Hai ăn cơm ở khách sạn, Minh Thành Hữu mất hồn Phó Nhiễm chằm chằm, ánh mắt đột nhiên thấy Minh Tranh cùng La Văn Anh tiến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-492.html.]
Bọn họ đang chọn chỗ , La Văn Anh ôm một xấp tài liệu trong ngực, Minh Tranh chọn món, tay áo sơ mi vén tới khuỷu tay, La Văn Anh lúc nào cũng là điên cuồng vì công việc, đang mở văn kiện gì đó với Minh Tranh.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, đến mất hồn.
Phó Nhiễm ăn một nửa cũng ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của .
"Thì là ca ca cùng Văn Anh cũng ở đây."
Ngón tay La Văn Anh đang chỉ cái gì đó, liến thoắng, Minh Tranh gật đầu chăm chú lắng , việc kiểu khiến cho cảm, Minh Tranh nhận lấy tài liệu trong tay La Văn Anh, đầu của hai gần như là chạm .
Ánh mắt Minh Thành Hữu đau đớn, tất cả đều sống vui vẻ thoải mái, chỉ .
Hắn bao giờ Minh Tranh trong mắt, bởi vì Lý Vận Linh thường với , Minh Tranh là con riêng, đều tất cả việc để thể ngày thành danh.
Loại ý thức bao giờ nhận thức , mà hôm nay, sự nghiệp của Minh Tranh đang ở đỉnh cao, mà , đang dần dần khô héo thời gian dự tính, đầu tiên Minh Thành Hữu cảm thấy mệnh bất công, trong lòng cũng dần dần cố chấp cùng căm hận khác thường.
Phó Nhiễm thấy ánh mắt còn nơi xa.
"Thật thì em vẫn cảm thấy ca ca cùng Văn Anh xứng đôi, vẫn còn thể tạo thành một gia đình hạnh phúc, giwen nổi trội, chừng đứa bé sẽ là một tiểu thần đồng đấy."
Minh Thành Hữu nắm chiếc đũa trong tay càng lúc càng nắm chặt, như nghẹn ở cổ họng, một câu nào.
La Văn Anh nhận lấy tài liệu từ trong tay Minh Tranh, ngẩng đầu thấy hai bên , cô một câu với Minh Tranh, bóng dáng đàn ông đưa lưng về phía .
Tinh thần phấn chấn hiện lên gương mặt.
Đột nhiên Minh Tranh đẩy chiếc ghế tới, Phó Nhiễm tiếng bước chân nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Tiểu Nhiễm."
Phó Nhiễm nhoẻn miệng yếu ớt.
"Ca ca."
Minh Thành Hữu cảm thấy nhịp tim càng lúc càng tăng lên, trong mắt Minh Tranh nghiễm nhiên là một cây gai.
Minh Vân Phong cùng cho bọn họ sinh mạng, mệnh của họ bất đồng.
Hai em ai với ai câu nào, Minh Tranh cùng Phó Nhiễm tùy tiện tán gẫu qua mấy câu, dậy trở chỗ đối diện cùng La Văn Anh.
Phó Nhiễm ăn thấy ngon, tâm tình nên tự nhiên cũng ăn nhiều.