Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:43:52
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô cũng đừng vì ngủ với cô mà nghĩ . sớm qua, đầu tiên cùng cả trăm cũng bao nhiêu khác biệt.”

 

Vưu Ứng Nhuỵ đưa tay vặn tay nắm mở cửa, lúc thể nghi ngờ là cơ hội nhất.

 

từng thấy Phó Nhiễm nhếch nhác như ngày hôm nay, Vưu Ứng Nhuỵ cảm giác Phó Nhiễm luôn quá cao ngạo, khoé miệng còn kịp nở nụ , đột nhiên chạm đến tầm mắt Minh Thành Hữu. Người đàn ông dường như nghĩ cô đột nhiên xuất hiện, mới còn kiên quyết tuyệt tình, gương mặt tuấn tú đường nét khêu gợi và đôi mắt đen láy mê hoặc thể nào lường như nuốt lấy cô.

 

Khiến Vưu Ứng Nhuỵ sợ tới mức sắc mặt đổi, ngẩng đầu đến mặt Phó Nhiễm, cô nhanh đến bên Minh Thành Hữu.

 

“Bảo em tới đây mà vẫn còn quần áo.”

 

Người đàn ông hề vạch trần cô... vươn tay vỗ vỗ mặt cô như đang mật.

 

"Chờ ở đây, xong quần áo dẫn em ngoài."

 

Chỉ Vưu Ứng Nhuỵ , mấy vỗ vỗ mặt cô sức nặng như thế nào.

 

Cô cầm tờ giấy đỏ thẫm theo lưng Minh Thành Hữu đang ngoài, đàn ông tiện tay đóng cửa, cánh cửa đóng sầm khiến cho cô giật thót tim.

 

Mới bên trong phòng cố ý thể hiện dịu dàng còn sót chút gì, Minh Thành Hữu tôn quý bước về phía cầu thang. Vưu Ứng Nhuỵ cũng gấp, thiếu chút nữa trật chân té mấy , đàn ông vẫn xuống cầu thang, Vưu Ứng Nhuỵ gọi nhỏ một tiếng.

 

"Thành Hữu, chờ em một chút."

 

Minh Thành Hữu đưa tay nắm cổ tay Vưu Ứng Nhuỵ, cô bước theo kịp, giống như mạnh mẽ kéo xuống lầu, đến khi cửa phòng khách mới buông .

 

Vưu Ứng Nhuỵ theo đến gara xe, may mắn Minh Thành Hữu còn để cô đuổi theo trong xe.

 

Xe chạy khỏi Trung Cảnh Hào Đình liền phóng nhanh, cô cố gắng giải thích.

 

"Thành Hữu, em tới đưa cái khiến bất ngờ. Em thật sự nghĩ tới Phó Nhiễm cũng ở đấy."

 

Người đàn ông chợt dẫm phanh , bởi vì lúc nãy tốc độ xe chạy nhanh, tiếng thắng xe kịch liệt đinh tai nhức óc. Vưu Ứng Nhuỵ cài dây nịt an , thật vất vả mới hồn. Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng liếc qua .

 

“Xuống xe!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-494.html.]

 

Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ đầy uất ức.

 

"Thành Hữu?"

 

"Xuống xe."

 

Không hề từ nào khác thừa thãi, lặp câu lúc nãy dứt khoác.

 

Vưu Ứng Nhuỵ dám sai ý , vội vàng đẩy cửa xe xuống xe.

 

Minh Thành Hữu liếc bốn phía mới trong, bởi vì thắng xe gấp nên tờ giấy chứng nhận kết hôn mà Vưu Ứng Nhuỵ cầm rơi xuống bên chân . Minh Thành Hữu nhặt lên đó hạ kính xe xuống, tay dùng sức đem tờ giấy màu đỏ thẫm vứt xuống n.g.ự.c Vưu Ứng Nhuỵ.

 

Cô khom lưng nhặt bánh xe chút do dự chạy dẫm qua.

 

Khiến Vưu Ứng Nhuỵ sợ tới mức vội vã lùi về phía .

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu trong gương chiếu hậu, thật nếu Vưu Ứng Nhuỵ vẫn như hai năm hề tâm tư khác, cũng đối xử với cô như .

 

Mà xem Vưu Ứng Nhuỵ thể tâm ý ở bên cạnh Minh Thành Hữu hai năm, là bởi vì khi đó bên cạnh Phó Nhiễm, nên sợ khi về nước, sợ lúc bọn họ tiếp xúc bất cứ chuyện gì cũng theo ý cô liền sẽ khó đề phòng.

 

………….

 

Minh Thành Hữu thấy bóng dáng của Phó Nhiễm lên, cầm giấy A4 trong tay chút do dự đập mặt , tránh, nhịn đau.

 

Ánh mắt thấy Phó Nhiễm rời , trong mắt Minh Thành Hữu như chút ẩm ướt, cảm thấy n.g.ự.c đau giống như là nổ tung, nỗi đau cách nào tiêu tan và vứt bỏ , giống như là thuốc độc ngấm trong cơ thể của càng lúc càng ngấm sâu, từ từ xâm nhập hết lục phủ ngũ tạng của Minh Thành Hữu.

 

hối hận những chuyện như với Phó Nhiễm. Hắn đối phó với Minh Tranh, kéo đệm lưng, cho nên tuyệt đối thể để cho Phó Nhiễm cùng Minh Tranh thể ở cùng . Minh Thành Hữu nhặt từng tờ giấy A4 rơi mặt đất.

 

Hắn lái xe về phía chẳng mục đích, khi mở mui xe , ngẩng đầu thể ánh trăng treo ở giữa trung, chạy qua hướng đường cao tốc thì thấy núi, Minh Thành Hữu bắt đầu tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh hô hấp của chợt khó chịu, đưa tay cầm lên một xấp giấy A4 chỗ cạnh ghế tài xế, ném hết .

 

Trong ánh mắt tràn đầy hoang vắng, trắng xóa giống như bông tuyết trong mùa đông, Minh Thành Hữu chằm chằm kính chiếu hậu, từng tờ giấy màu trắng một rơi tản giống như là tiền vàng mã đốt cho mất

 

Hắn lái xe lên núi, vòng qua sân đua ngựa cùng bãi luyện bắn, phía là bóng tối bao phủ lên mặt, thỉnh thoảng chỉ đèn đường rũ xuống hai bên.

Loading...