Phó Nhiễm ở một góc, mãi lâu cũng nhúc nhích, cửa chính của phòng giải phẫu vẫn thấy động tĩnh. Cô lặng lẽ trở về bên trong phòng bệnh của , cầm di động lên.
Việc đến nước , Minh Thành Hữu thể thoát khỏi cửa ải , còn bao nhiêu phần trăm?
Có vài bí mật đến thời điểm công khai.
Cuộc gọi liền thông qua , chỉ hai tiếng tút tút liền trả lời.
"Alo! "
Giọng nhẹ nhàng của Minh Tranh từ đầu truyền đến.
"Tiểu Nhiễm, chuyện gì ?"
Phó Nhiễm nhiều lời đến khóe miệng nhưng nên mở miệng như thế nào. Cô khó mở miệng, càng thì .
"Ca ca, ở nhà ?"
"Ừ, Sao ?"
Phó Nhiễm nhịn ở cổ họng liền thấy nghẹn ngào.
"Bác gái cũng ở đó ?"
"Tiểu Nhiễm, giọng của em gì đó là lạ. X
Thần sắc Minh Tranh căng thẳng, văn kiện trong tay ném ngoài.
"Anh cùng bác gái mau tới bệnh viện, ở điện thoại em rõ ràng lắm. Hai mau mau đến phòng cấp cứu ."
Phó Nhiễm tên bệnh viện, để ý Minh Tranh ở bên vô cùng lo lắng vội vàng cúp điện thoại.
Một nữa cô đúng ở vị trí ban đầu.
Chờ đợi quả là mệt nhọc và đau khổ, Minh Vanh cùng Vưu Ứng Nhuỵ canh giữ bên ngoài cửa phòng cấp cứu cũng nhúc nhích.
Quả nhiên Minh Tranh đưa Triệu Lan sải bước chạy tới, Minh Vanh thấy thế liền ngẩn .
"Đại ca, hai tới đây?"
Minh Tranh cau mày chằm chằm ánh đèn trong phòng cấp cứu.
"Ai ở bên trong?"
"Là Thành Hữu."
Vưu Ứng Nhụy ở một bên thảm thiết, thần sắc gương mặt Minh Tranh liền đổi lớn.
"Nó thế nào?"
Minh Vanh và Vưu Ứng Nhuỵ hai mắt .
"Không chút nào, vẫn còn trong đó."
Gương mặt Triệu Lan lo lắng.
"Xảy chuyện gì?"
Minh Vanh thôi, lúc đang chuyện Tiêu quản gia dìu Lý Vận Linh tới. Vẻ mặt bà tỏ bi thống chỉ hai .
"Ai cho bà tới đây? Hai Thành Hữu đang cấp cứu?"
Minh Tranh kéo Triệu Lan lui , Triệu Lan lo lắng về phòng cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-496.html.]
"Thành Hữu, nó. . . . . ."
"Không liên quan gì tới bà!"
Lý Vận Linh lên tiếng ngắt lời.
"Hai cút ngay cho , biến ! Không cần các giả mù sa mưa tới đây. Minh Tranh, đừng cho rằng ý định tới đây, con các ngươi đều cùng một loại, nhanh lên!"
Minh Tranh ôm bả vai Triệu Lan, lạnh hướng phòng giải phẫu.
"Con trai của bà nửa c.h.ế.t nửa sống bên trong mà xem bà còn tâm tư ở đây, coi chừng bên trong một phút bác sĩ tập trung nhưng nguy hiểm đến mạng sống con trai bà!"
Lý Vận Linh sa sầm sắc mặt.
"Minh Tranh, mày....."
"Mẹ, chúng !"
Minh Tranh kéo Triệu Lan rời , thần sắc Triệu Lan lo lắng.
" Chúng ở đây đằng nào thì cũng bực. Nếu như trở về trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu."
"Hừ…"
Vẻ mặt Lý Vận Linh giễu cợt, lúc cũng tâm tình để tranh luận. Chuyện về Minh Thành Hữu thể truyền , nhất là đối với Minh Tranh. Tới lúc đó MR sẽ tổn thất nặng, thể nghi ngờ Hào Khôn lợi lớn nhất.
"Mẹ thấy thái độ của bọn họ ? Mẹ còn ở đây gì?"
Minh Tranh ôm lấy bả vai bà mạnh mẽ bước lên phía .
"Đợi chút."
Một hồi mệt mỏi giọng khàn khàn xuyên qua hành lang, Phó Nhiễm từ nơi hẻo lánh tối tăm ngoài, cô mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Minh Tranh thấy thế, buông Triệu Lan bước nhanh đến phía .
"Em , tại viện?"
Lý Vận Linh ghế, chớp mắt chăm chú về phía phòng phẫu thuật.
Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ kịp đến Phó Nhiễm liền vội vàng rời , bàn tay vô thức nắm chặt .
Phó Nhiễm thẳng tới mặt Triệu Lan.
"Bác gái, bác hãy ở đây . Ít nhất đợi đến khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm."
Lý Vận Linh bên cạnh , liền tức giận.
"Phó Nhiễm, ý cô là ?"
"Không thể!"
Minh Tranh là lên tiếng phản đối đầu tiên.
"Đó là chuyện giữa bọn họ, sớm chút quan hệ nào với Minh gia. Tại còn để ý tới chuyện của Minh Thành Hữu?"
Sắc mặt Lý Vận Linh gần như tái nhợt, hôm nay con trai bên trong phòng phẫu thuật. Phó Nhiễm còn gọi hai con Triệu Lan tới,
"Phó Nhiễm, đừng tưởng rằng cô đang mang thai đứa con của Thành Hữu là thể gì thì . Để cho bọn họ , bọn họ tư cách ở nơi ."
Triệu Lan vẫn ở bên cạnh lên tiếng, bao nhiêu năm nhẫn nhịn sớm thành thói quen.
Một tay Minh Tranh giữ Phó Nhiễm, tay nắm Triệu Lan.
"Chúng ."
"Bác gái."