Lý Vận Linh thở hắt một , chống vách tường dậy.
Minh Tranh lạnh lùng qua.
" tâm tư bậy với các . Bà cho rằng xét nghiệm còn cần thiết ? Với tuyệt đối khả năng, cũng nào khác, rõ ?"
Mũi Lý Vận Linh chua xót, hai mắt ửng hồng, Minh Tranh nhưng nhất thời nên như thế nào.
Việc đến nước , liền giống như tát nước ngoài.
Bà giữ , cũng giữ nổi.
Minh Tranh bước nhanh đến phía nắm giữ cổ tay Triệu Lan.
"Mẹ, chúng . Không cần thiết ở đây."
Hắn mạnh mẽ kéo Triệu Lan hai bước, dáng Triệu Lan thon gầy khom xuống.
"Minh Tranh, con buông tay, để cho ở đây."
Bước chân Minh Tranh vì lời mà dừng , gương mặt âm u tuấn tú nghiêng qua chăm chú về phía Triệu Lan. Năm ngón tay như giữ thứ gì, hung hăng nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Lan.
"Mẹ, ở ?"
"Thành Hữu bây giờ còn ở bên trong đó, thể , Minh Tranh
Minh Tranh đang nắm chặt sức đột nhiên buông , buông tay xuống, lời nào, ánh mắt Triệu Lan chằm chằm đó sải bước rời .
Ở cổ họng Lý Vận Linh như nghẹn , Minh Tranh bước nhanh, bóng dáng kiên định mặt đất in xuống chiếc bóng thật dài. Phó Nhiễm tới đỡ Triệu Lan.
Mấy cảnh sát tới, Vưu Ứng Nhuỵ vô thức hoảng hốt một hồi, nắm chặt vạt áo.
"Xin hỏi, cô là Vưu Ứng Nhuỵ ?"
"Vâng."
Ánh mắt kinh ngạc của Lý Vận Linh từ Minh Tranh thu hồi, cảnh sát gì bà cũng rõ.
" , căn bản qua đó khiến bà tổn thương? Anh cái gì, thế nào, bà xảy chuyện ?"
Vưu Ứng Nhuỵ vội vàng hỏi thăm, Phó Nhiễm , cổ họng khổ sở chỉ thể nuốt trở về.
"Vưu Ứng Nhuỵ, chính cô chuyện sẽ gạt khác. Mẹ nuôi dưỡng cô xem cô như con gái ruột, mà cô độc ác, thể đẩy bà xuống lầu."
" !"
Vưu Ứng Nhuỵ cãi.
" căn bản chuyện bệnh viện."
Lý Vận Linh thể chịu thêm đả kích như , bà lên .
" Trong chuyện chắc hiểu lầm gì đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-498.html.]
Như thế nào nữa, Vưu Ứng Nhuỵ cũng là con dâu của Minh gia. suy nghĩ vì đại cục, Lý Vận Linh cũng cô rước thêm phiền.
Phó Nhiễm tới, chen lời.
"Cô đối phó với đứa bé trong bụng . ngã xuống cầu thang, nếu đỡ , đứa bé sớm cô hại c.h.ế.t ."
" !"
Vưu Ứng Nhuỵ tiến lên kéo Lý Vận Linh.
"Mẹ, tin tưởng con."
Lý Vận Linh đẩy tay Vưu Ứng Nhuỵ , bà rảnh bận tâm, lui hai bước trở ghế.
Cảnh sát dẫn Vưu Ứng Nhuỵ rời , Triệu Lan chống đỡ vách tường, giống như một con rối linh hồn, đôi mắt đèn trong phòng cấp cứu đến đỏ bừng.
Phó Nhiễm nghĩ tới Phạm Nhàn, mệt mỏi bước .
"Phó Nhiễm."
Giọng của Lý Vận Linh truyền đến từ lưng.
Cô vẫn xoay , dừng bước.
"Những lời cô , đều là thật ?"
Tất cả ánh mắt đều hướng Phó Nhiễm.
Thân thể cô nặng nề, giống như một cây rơm rạ bình thường tùy lúc cũng thể đè lên khiến cô suy sụp, đừng là bắt , ngay cả tránh né cũng sức.
"Con đáp ứng với ông , sẽ điều bí mật , nhưng. . ."
NPhó Nhiễm chảy xuống.
"Nếu sinh mạng của đe dọa mà ruột cũng ở bên cạnh, sẽ đồng ý với cách của ."
Ánh mắt Lý Vận Linh chằm chằm mặt đất.
"Đã như , lúc tại còn giữ một phần di chúc?"
Phó Nhiễm nâng cằm lên, trong lòng chỉ cảm thấy khổ sở. Cô từ từ xoay , thấy Lý Vận Linh suy sụp, càng cảm thấy hề dễ chịu.
"Nguyên nhân lớn nhất, vẫn cảm thấy thiếu nợ Minh Tranh."
"Thiếu nợ?"
Lý Vận Linh vô lực giương mắt trừng Triệu Lan.
" Ông còn thiếu nợ của bà ?? Ông mang đứa con trai ông thương yêu nhất giao cho , để cho tưởng lầm là bảo bối của mà nâng niu trong lòng bàn tay. Con ruột, đứa bé đó......"
Lý Vận Linh đau đớn tới mức thiết sống nữa.
"Ngay mặt ông , đối xử với Minh Tranh như ? Ông vẫn cứ tự nhiên cảm thấy thể xem ?"
Triệu Lan xổm xuống, che mặt .