Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 501

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:22:05
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lan cũng ở phía cửa sổ nhúc nhích, đôi tay lo lắng nắm chặt song cửa sổ .

 

Lúc Minh Thành Hữu mở mắt , lẽ là chút thích ứng, ánh mắt về bốn phía.

 

"Thành Hữu."

 

Lý Vận Linh ở phía cửa sổ, gương mặt tiều tụy gọi .

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu đến Triệu Lan ở ngoài cửa sổ, Lý Vận Linh theo tầm mắt của , vội vàng

 

Bà ý bảo Triệu Lan đừng tới gần.

 

"Bà còn ý nó bệnh đủ nặng , nhanh lên, nếu Thành Hữu chuyện xảy sẽ tha cho bà."

 

Triệu Lan thấy cuối cùng Minh Thành Hữu cũng tỉnh , thấp thỏm trong lòng cũng vơi .

 

"Được, , hôm nào trở thăm nó."

 

"Không cần."

 

Lý Vận Linh thốt lên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, giọng cương quyết hạ thấp xuống.

 

"Hôm nào tiếp, bà, chăm sóc Minh Tranh thật ."

 

Lúc ngẩng đầu, Lý Vận linh đẩy cửa phòng bệnh .

 

Minh Thành Hữu vẫn như cũ, ánh mắt chăm chú bà sợ hãi, Lý Vận Linh trở bên giường.

 

"Mẹ, cũng ?"

 

"Thành Hữu?"

 

Lý Vận Linh .

 

"Là Phó Nhiễm cho con ? Có con là tin mới đưa phòng cấp cứu ?"

 

Minh Thành Hữu nhắm mắt lời nào.

 

"Nhụy Nhụy cảnh sát mang , là đẩy Phạm Nhàn ngã cầu thang thành sống đời sống thực vật, Phó Nhiễm , hung thủ là nó."

 

Đột nhiên Minh Thành Hữu mở mắt , ánh mắt giấu vẻ bi thương, Lý Vận Linh vội vàng

 

"Con mau nghỉ ngơi , chuyện của khác cũng liên quan tới chúng ."

 

Hắn nghĩ đến Phó Nhiễm điên cuồng lúc đó, nghĩ đến đứa bé mất trong bụng cô cùng Phạm Nhàn ngã cầu thang thành sống đời sống thực vật, đáy lòng Minh Thành Hữu đau xót, chút bi thương, cách nào thể dùng ngôn từ để rõ.

 

Màn đêm buông xuống, bệnh viện cũng còn vẻ huyên náo như ban ngày, thể Lý Vận Linh chịu nổi truyền nước biển, bên trong phòng bệnh chỉ còn Tiêu quản gia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-501.html.]

Phó Nhiễm tìm phòng tới xem, trong một đêm, thế giới của cô dường như long trời lở đất.

 

Tiếng máy đo nhịp tim từ xa truyền tới, Phó Nhiễm cửa sổ thủy tinh lớn, đúng lúc là giường bệnh của Minh Thành Hữu.

 

Có lẽ là đang ngủ, sắc mặt cực kỳ khoan thai, bên trong phòng bệnh tối, chiếc đèn ngủ với ánh sáng yếu ớt, Minh Thành Hữu ho mấy trận ho nhẹ, Tiêu quản gia ở gần nhanh chóng chạy tới.

 

"Tam Thiếu, chớ?"

 

Ánh mắt bà liếc về bóng ngoài cửa sổ, chăm chú kỹ, cũng lời nào, sự chú ý trở về Minh Thành Hữu.

 

Môi khô nứt, giọng khàn khàn, Tiêu quản gia lấy miếng bông thấm qua nước lau môi cho .

 

"Tiêu quản gia, mấy giờ ?"

 

"Nửa đêm ròi, phu nhân còn truyền nước biển, lát nữa còn tới đây."

 

Minh Thành Hữu khẽ lắc đầu.

 

"Bà đưa nghỉ ngơi,

 

Tiêu quản gia đem miếng bông ném trong thùng rác.

 

"Có chuyện gì nhớ gọi , ghế sofa."

 

Minh Thành Hữu lên tiếng, ánh mắt của xoay qua chỗ khác, đột nhiên phát hiện bóng ở ngoài cửa sổ. Trái tim thể tránh khỏi đau đớn, cách nào, chỉ cần một ngày trái tim vẫn còn đập, kiểm soát .

 

Phó Nhiễm đến hai mắt đỏ bừng, nhưng mà nước mắt sớm chảy khô.

 

Minh Thành Hữu chằm chằm mặt của cô hề chớp mắt, chỉ là cách xa vài mét, chợt phát hiện là xa.

 

Cô là nỗi đau tận trái tim của , cô đ.â.m tới tận xương.

 

Cho tới bây giờ bọn họ cũng phủ nhận là yêu , thể thời điểm tình yêu dìm rượu độc, nếu như nó khô héo còn hi vọng để cứu vớt nhưng nếu c.h.ế.t thì đây?

 

Minh Thành Hữu ho lên, Phó Nhiễm cúi đầu, một loại tuyệt vọng giống như một dòng nước chảy xuôi ở trong trái tim hai .

 

Rất nhớ, lúc mới gặp gỡ lúc nào cũng đấu khẩu, nhớ, lúc ôm cô lòng ấm áp đến khắc cốt ghi tâm, nhớ, Phó Nhiễm luôn đường đường là Minh Tam Thiếu khi móc , nhớ, cô như một bạo ngược cầm chiếc gối lên đánh .

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu dần dần mờ mịt, tầm mắt cũng nước nhòe , lúc đó, cũng thể tiếp tục dắt tay cô, chớ chi là hiện tại, đôi tay , buông sẽ còn cầm nữa.

 

Giữa bọn họ, thể nào nữa .

 

Đây là sự thực mà Minh Thành Hữu sớm nhận , bây giờ nghĩ , cũng bởi vì thời gian đổi mà khác , cho nên, nỗi đau chỉ càng đau hơn.

 

Minh Thành Hữu thấy hai vai Phó Nhiễm run rẩy, trong mắt tràn lạnh lẽo, chảy xuống khóe mắt, nóng bỏng, sức nhắm mắt .

 

Gặp , yêu.

 

Gặp , yêu duy nhất là em.

Loading...