Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 503

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:52:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Lão đại, anh…….”

 

"Cái gì?"

 

Minh Tranh hạ tầm mắt.

 

La Văn Anh giơ tay lên che trên trán, tầm mắt khẽ hạ thấp xuống, nói một câu khiến cho Minh đại thiếu gia thiếu chút nữa hộc máu.

 

"Anh có phải xử nam hay không?”

 

Khoé mắt Minh Tranh nhẹ kéo ra.

 

La Văn Anh lại nói.

 

"Tối hôm qua anh nghĩ say rượu mất lý trí, nhưng là không thành công."

 

Minh Tranh kéo chiếc chăn trên người cô ra.

 

"Em hoài nghi năng lực của anh?"

 

"Cũng không phải…..La Văn Anh lại kéo chăn trở lại.

 

"Giày vò nửa ngày. . . . . ."

 

Phải, giày vò tới giày vò lui có trách nhiệm đảm nhận chức vụ hay không?

 

Nhưng lại chẳng có ý đi vào.

 

Minh Tranh đưa tay giữ cổ tay trắng ngần của cô.

 

"Nếu đã đến nước này rồi, nên thử một chút thôi."

 

Nói vậy nghĩa là thế nào???

 

La Văn Anh cau mày, ánh mắt quét qua quần áo nằm tán loạn trên tấm thảm.

 

"Nhưng tối hôm qua là anh uống rượu say ."

 

"Say rượu mới không thành công."

 

Minh Tranh cũng không hỏi La Văn Anh có đồng ý hay không, dù sao cũng nằm trên một cái giường rồi, hắn tự tay ôm vai cô đè cô nằm bên dưới.

 

Hai tay La Văn Anh đẩy tại trước n.g.ự.c hắn.

 

“ Có phải trước kia anh cũng chưa làm đúng không??”

 

“Đã làm hay chưa có quan hệ gì sao?”

 

Minh Tranh ra tay kéo chăn đắp trên người cô xuống, mặt La Văn Anh liền đỏ ửng. Tối hôm qua, may mắn là Minh Tranh không tỉnh táo hơn nữa lại tắt đèn. Cô khẽ cắn răng, quần áo cởi hết không còn một thứ gì còn chưa tính. Nhưng bây giờ càng không được, ánh mắt hắn đen láy động tác mãnh liệt như dã thú. Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, mỗi động tác nhỏ liền bị cố ý phóng đại, muốn La Văn Anh tiếp tục mặt dày như vậy, cô không làm được.

 

"Em…"

 

Lời nói cô có chút cà lăm.

 

“Em không tìm xử nam.”

 

Minh Tranh chôn mặt trên cổ cô nâng lên, sắc mặt không vui giống như hai từ này là sự nhục nhã rất lớn.

 

“Tại sao?”

 

"Hai người đều không có kinh nghiệm, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau.”

 

Sắc mặt Minh Tranh tái xanh, có những cung tên đã lắp vào cung nhưng không b.ắ.n ra được liền có cảm giác bó buộc hết sức.

 

"Em nghe được từ đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-503.html.]

 

La Văn Anh dùng sức đẩy hắn ra, kéo chăn qua lần nữa đắp lên người.

 

"Anh đi tắm đi, em mặc quần áo."

 

Minh Tranh bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, La Văn Anh ngồi dậy đưa lung về phía hắn.

 

"Lên giường cũng phải chờ thiên thời địa lợi nhân hoà?”

 

Bên tai truyền đến tiếng huyên náo, Minh Tranh cầm quần áo lên mặc vào người. Ngón tay hắn khều lấy quần lót của La Văn Anh và chiếc áo n.g.ự.c đưa tới trước mặt cô.

 

“Chuyện hai chúng ta?”

 

“Yên tâm! Em sẽ không nói ra bên ngoài.”

 

Để cho người khác biết được chuyện này, lần đầu tiên hắn giãy giụa vật lộn mà không bắt được trọng tâm, liệu người ta có cười đến rụng răng hay không

 

La Văn Anh mặc lại quần áo trước mặt hắn.

 

Xoay người nhìn thấy Minh Tranh chống gò má ngồi trên ghế sa lon, mặt mày sáng sủa, nhưng đôi mắt lại cô đơn.

 

"Tối hôm qua anh uống rượu say có phải nói rất nhiều với em đúng không?

 

La Văn Anh nhặt tất chân trên mặt đất lên.

 

"Vâng"

 

Minh Tranh đi tới trước tủ rượu, từ bên trong chọn chai rượu.

 

"Còn chưa có uống đủ chưa?"

 

Hắn xoay người đưa một ly cho La Văn Anh.

 

“Mau chóng quên đi những chuyện đó, cứ coi như do đầu óc anh không tỉnh táo.”

 

La Văn Anh nâng ly rượu đặt lên trên tủ đầu giường, giơ chân trắng nõn lên xỏ tất chân vào, từng chút xíu nhẹ nhàng kéo lên trên.

 

"Rất khó tiếp nhận vậy sao?"

 

"Không phải. "

 

Minh Tranh lại trả lời dứt khoát.

 

"Không có gì không thể tiếp nhận, đối với anh mà nói, mẹ anh chỉ có một.”

 

Tối hôm qua sau khi Phó Nhiễm trở về phòng liền đặt người xuống ngủ ngay, cô cần nghỉ ngơi. Nếu không sẽ thật sự ngã gục.

 

Gọi điện thoại không liên lạc không được với má Trần, Phó Tụng Đình đành phải cho người trong nhà tới đây thay nhau

 

Phó Nhiễm ngủ thẳng giấc đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, muốn rời giường nhưng làm thế nào cũng không bò dậy nổi, thân thể mệt mỏi đến mức không thể động đậy.

 

Cô mở to mắt nằm khoảng nửa tiếng, rồi mới miễn cưỡng xuống giường.

 

Ăn xong cơm trưa được người giúp việc đưa tới, Phó Nhiễm đi qua phòng bệnh của Phạm Nhàn trước, thoa thuốc cho bà, bận rộn gần hai tiếng đồng hồ. Lúc này cô mới đi tới phòng bệnh của Minh Thành Hữu.

 

Trong mắt giống như bị vật gì đó đ.â.m vào, Phó Nhiễm định thần nhìn lại mới xác định mình không nhìn lầm.

 

Vưu Ứng Nhuỵ đứng bên ngoài cửa phòng bệnh đang nói chuyện với Lý Vận Linh, cố gắng phân trần thanh bạch để bà tin tưởng cô ta.

 

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng không tin con sao? Con thật sự chưa từng làm ra những chuyện đó, huống chi con coi bà ấy như mẹ ruột.”

 

Phó Nhiễm bước nhanh đi tới, giọng nói không khỏi khẽ run rẩy.

 

"Tại sao cô lại ở đây?"

 

Vưu Ứng Nhuỵ nâng cằm dưới lên.

Loading...