“ hề , chứng cứ đương nhiên thả về.”
“Không chứng cứ?”
Phó Nhiễm nhịn , trong mắt liền cảm thấy chua xót.
“ chính là chứng nhất. Vưu Ứng Nhuỵ lúc ở trong biệt thự chỉ ba chúng , ngoài cô còn thể là ai?”
“Cô nghĩ vu oan cho liền đem những chuyện đó đổ lên đầu ?”
Vưu Ứng Nhuỵ lên tiếng phản bác.
“ Mẹ, đừng cô . Nếu cảnh sát tìm chứng cứ, tại thả cho con về?”
“Chẳng lẽ cô cô hề đến Vân Thuỷ Thiên Sơn?”
Vưu Ứng Nhuỵ trả lời chắc chắn. " hề đến đó!”
Đổi trắng đen như , Phó Nhiễm liền thấy tức giận vọt lên tới cổ họng. Lý Vận Linh nhíu mày.
“Hai các cô tranh luận thì ngoài tranh luận. Không thấy ngại Thành Hữu bệnh còn đủ nặng ?
“Mẹ.”
Vưu Ứng Nhuỵ đưa ngón tay chỉ phía Phó Nhiễm.
“Hiện tại đứa bé trong bụng cô cũng chết, chúng cần thiết dây dưa nữa. Mẹ cũng Thành Hữu chỉ thể một đứa bé duy nhất nhưng cô luôn . Hôm nay đổ thừa lên đầu con, Phó Nhiễm, cô lấy phận gì để chỉ trích ? Cô cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”
Màng nhĩ Lý Vận Linh như đ.â.m thủng, dường như đang thấy chính khi đó cũng vênh váo tự đắc chỉ Triệu Lan mắng như .
Tuy nhiên trong mắt ngoài, cả bà và Vưu Ứng Nhuỵ đều thua cuộc bởi thứ ba.
Chuyện xảy thai. Lý Vận Linh cũng từ miệng Minh Thành Hữu. Bà xoay phòng bệnh, cửa từ bên trong mở , ngoài là hai cảnh sát đến phụ trách lấy lời khai của Phó Nhiễm.
Cô vội vàng tiến lên, giọng to rõ.
“Tại cô thả ? Rõ ràng cô chính là hung thủ."
"Phó tiểu thư, thật xin !"
Cảnh sát Vưu Ứng Nhuỵ.
“ Bởi vì đủ chứng cứ, chúng thể xác minh từ một phương diện ."
"Vậy ít nhất thể chứng minh cô đến nhà chứ? Ngoài cửa camera ?”
Cảnh sát ở đây cũng điều tra chuyện .
"Chúng đến lấy băng ghi hình, phát hiện một tuần lễ gần đây màn hình giám sát mất trộm. Người của phòng an ninh nghi vấn nhưng phát hiện điểm nào nghi ngờ. Hơn nữa, Phó tiểu thư thể chứng .”
Phó Nhiễm khó thể tin về phía Vưu Ứng Nhuỵ.
"Cô ? Phó Nhiễm, chỉ bằng vài ba lời của cô là thể gì . qua thì bản cô chẳng gì .”
"Tiểu thư."
Má Trần vội vàng chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-504.html.]
“Sao cô ở phòng bệnh nghỉ ngơi?”
"Má Trần?”
Sắc mặt Phó Nhiễm trở nên do dự.
"Tại t gọi điện thoại nhận?”
"Thật xin , tạm thời chuyện trở về nhà một chuyến. Mới phu nhân gặp chuyện may liền vội vàng chạy tới bệnh viện."
Má Trần chạy thở hồng hộc, trán đều là mồ hôi.
"Má Trần. "
Phó Nhiễm nghĩ đến ngày đó má Trần ngoài là Vưu Ứng Nhuỵ cũng liền nhà.
“Ngày gặp chuyện may, bà thấy Vưu Ứng Nhuỵ nhà ?”
Ánh mắt má Trần liền về phía Vưu Ứng Nhuỵ, vẻ mặt đối phương bình tĩnh. Đáy mắt má Trần chợt loé lên, vội vàng lắc đầu.
“Không ! Lúc ngoài hề gặp cô .”
Hy vọng cuốii cùng của Phó Nhiễm vỡ tan tành, má Trần rũ tầm mắt tới.
“Tiểu thư, để đưa cô về phòng bệnh.”
Vưu Ứng Nhuỵ với hai cảnh sát.
“Không còn chuyện gì nữa thì mời hai về. Sức khoẻ chồng nên bất kì ai đến quấy rầy. , nghĩ đến một chuyện, thể kiện cô tội quyến rũ đàn ông vợ ?”
Phó Nhiễm cắn chặt môi.
“Vưu Ứng Nhuỵ, cô cho rằng thể nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật ?”
Cửa phòng đẩy nữa, sắc mặt
“Ầm ĩ gì ? Phó Nhiễm, Thành Hữu nhờ nhắn với cô vài câu.”
Khoé môi Phó Nhiễm khẽ run rẩy.
"Nói điều gì?”
“Nó về gặp cô. Chuyện đều qua , nó thành thật xin cô, nợ cô vì khiến cô tổn thương.”
Hai mắt Lý Vận Linh ửng hồng.
“Nợ đời sẽ trả cho cô. Bây giờ cô mau về .”
“Mẹ đừng chuyện với cô nữa, chúng .”
Má Trần kéo ống tay áo Phó Nhiễm .
"Tiểu thư, Phó tìm cô khắp nơi."
Phó Nhiễm cánh cửa ở mặt đóng , chút hoảng hốt. Thật sự oán hận, chỉ là cảm giác tất cả thứ đều vỡ tan hết, tăng thêm cảm giác vô lực mà thôi.
Vưu Ứng Nhuỵ theo lưng Lý Vận Linh phòng bệnh, thấy Minh Thành Hữu ở giường bệnh, chóp mũi cô chua xót, nhịn nhào qua.