"Thành Hữu."
Lý Vận Linh tới bên giường, thái độ khác so với lúc nãy.
“Nhuỵ Nhuỵ, cô mau thật . Những lời Phó Nhiễm đúng ?”
"Mẹ?"
Vưu Ứng Nhuỵ ngẩng đầu lên.
Mặt liền dán một cái tái mạnh, Lý Vận Linh cũng lời khác.
“ Cô ngoài.”
"Mẹ!"
Vưu Ứng Nhuỵ trợn to hai mắt, khó thể tin nổi.
"Có một việc với cô mặt Thành Hữu.”
Minh Thành Hữu thoát khỏi cánh cửa giữa sự sống và cái chết, tinh thần cũng từ từ hồi phục.
“Mẹ, hãy ngoài một lát. Con vài lời riêng với cô .”
"Thành Hữu?"
Lý Vận Linh sắc mặt của Minh Thành Hữu, lúc ngoài hiệu với Vưu Ứng Nhuỵ, cho cô Minh Thành Hữu chịu nổi kích động.
Đợi cửa phòng bệnh đóng nữa, ánh mắt Minh Thành Hữu liền chằm chằm phía Vưu Ứng Nhuỵ.
"Chuyện đứa con của , cùng với Phó Nhiễm đẩy xuống lầu đều do chính cô ?”
Đương nhiên là Vưu Ứng Nhuỵ chịu thừa nhận.
“Anh ý gì?”
“ vẫn luôn nghĩ hai năm nên nhường nhịn cô, hết lòng quan tâm giúp đỡ cô. Vưu Ứng Nhuỵ, tham lam cũng giới h
“Ngay cả cảnh sát cũng chứng cứ, chẳng lẽ chỉ bằng vài ba lời của Phó Nhiễm, liền nhất định định tội cho em? Thành Hữu, thật sự đổi, trong lòng từ đó tới bây giờ vẫn từng em?”
Vưu Ứng Nhuỵ đau khổ cạnh giường.
Tâm tình Minh Thành Hữu vững vàng, môi khẽ mím .
“Trong lòng cô , chính cô rõ ràng nhất.”
Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ tái nhợt.
“Em , em !”
“ tin lời của cô .”
Nửa câu Minh Thành Hữu liền phá hỏng Vưu ứng Nhuỵ. Thân thể còn yếu, thể chuyện nhiều.
“Đó là đứa con duy nhất của , mà cô vẫn thể tay .”
Cô liền im miệng, yên bên cạnh.
Ánh mắt Minh THành Hữu vỡ vụn, nghĩ đến đứa con thành hình, trong lòng liền cảm thấy đau nhức kịch liệt.
“ nhất định bỏ qua cho cô.”
Vưu Ứng Nhuỵ lau sạch nước mắt, giọng mang theo chút cường ngạnh, trong ngày thường khúm núm cũng đủ .
“Thành Hữu, đừng Phó Nhiễm bậy. Hơn nữa sức khoẻ của bây giờ đối phó cũng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-505.html.]
Cô cúi xuống, ngón tay vẽ theo chân mày .
“ là vợ cưới hỏi đàng hoàng, đến lúc đó sẽ thuyết phục để cho hai nước ngoài. Về , khẳng định sẽ để gặp mặt Phó Nhiễm một nữa.”
Minh Thành Hữu vươn tay bắt tay cô , nhưng cánh tay mệt mỏi. Ánh mắt vẫn duy trì như cũ, âm khí trong mắt vẫn tan .
“Cô còn thao túng .”
Vưu Ứng Nhuỵ hạ quyết tâm.
"Thành Hữu, đừng nên suy nghĩ khác trong đầu, nếu cùng đường thì sẽ kéo theo cả ."
“Cô chắc chắn c.h.ế.t như ?”
Vưu Ứng Nhuỵ đụng trán lên tran , ngón tay nhỏ nhắn xuyên qua những sợi tóc dày của Minh Thành Hữu, từ ngoài còn sẽ tưởng rằng hai đang mật nhỏ với .
"Thành Hữu, em yêu ."
Minh Thành Hữu ngắt lời cô .
"Nếu như cho cô , ban đầu cho cô ký tên những văn kiện ….. "
Giọng điệu chậm rãi, chuyện chút thở gấp.
"Có một phần là cô tự nguyện buông tha tất cả tài sản ghi trong văn kiện. Cô còn dám cô yêu ?"
"Anh?"
Sống lưng Vưu Ứng Nhuỵ từ từ lên.
“Những lời là ý gì?”
“ chỉ theo những gì cô .”
Vưu Ứng Nhuỵ lắc đầu.
"Thành Hữu, nhất định bức thành dáng vẻ mà chính còn đối mặt ?"
Sắc mặt tái nhợt của Minh Thành Hữu tràn đầy giễu cợt.
"Sau khi c.h.ế.t bộ tài sản của chút quan hệ với cô."
"Vì đối xử với như ?”
"Vưu Ứng Nhuỵ, chỉ thử cô thật lòng cỡ nào thôi."
"Anh!"
Vưu Ứng Nhuỵ gần như mất khống chế.
"Trong lòng rốt cuộc xem là gì? giúp đỡ mấy năm, coi là gì?"
Truyền đến tiếng gõ cửa, là một đàn ông trung niên 40 tuổi.
"Tam Thiếu."
Người đàn ông đóng cửa .
Minh Thành Hữu thở hổn hển mấy ho.
"Luật sư Lý, đưa văn kiện cho cô .”
Người đàn ông lấy văn kiện từ trong túi đưa cho
Cô đưa cánh tay cứng ngắc lên, sợ hãi nhận lấy. Phần văn kiện chính cô rõ nhất, mở còn thể thấy chữ ký của mấy tờ giấy. chữ ký của Minh Thành Hữu ít, đến cuối trống .
Vưu Ứng Nhuỵ như sét đánh, mắt trợn tròn, nhịp tim dường như mún nhảy khỏi lồng ngực. Những thứ nghĩa là ? Đối với cô mà còn đả kích lớn hơn so với chuyện trời sập xuống.