"Tam Thiếu, theo dặn dò của ngài, văn kiện vẫn khóa trong két bảo hiểm ở văn phòng luật sư Sở.”
"Chẳng lẽ….."
Nước mắt Vưu Ứng Nhuỵ chảy xuống.
"Chúng ……..?"
Minh Thành Hữu liếc mắt qua.
" chỉ để cô ký tên, nhưng cho luật sư công chứng. Vưu Ứng Nhuỵ, đây chính là hôn nhân cho cô.”
"Không!"
Ngón tay Vưu Ứng Nhuỵ nắm chặt văn kiện thoả thuận.
" tin!"
"Vưu tiểu thư, về mặt pháp luật thì quả thật là hai quan hệ vợ chồng."
Luật sư ở bên nhắc nhở.
Vưu Ứng Nhuỵ lắc đầu, cô từng bước tiến tới mặt Minh Thành Hữu.
"Anh chỉ là quá bận rộn mà quên mất đúng ? Anh sẽ cùng em kết hôn, thấy em những lời khi giận lẫy, biểu hiện của em mới quyết định kết hôn với em ?Thành Hữu?"
Minh Thành Hữu mất hết kiên nhẫn.
"Đây là thứ duy nhất thể cho cô, ở bên ngoài trong mắt khác cô là Minh phu nhân."
Hắn quá nhiều nên thở trở nên gấp gáp.
“Làm thể để Phó Nhiễm mang danh tiếng ? Nói cho cùng, là kết hôn, những chuyện đó đều chẳng xảy .”
Vưu Ứng Nhuỵ ngẩng mặt lên, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Được! Thì xét cho cùng chính là vật hy sinh trong tay ? Minh Thành Hữu, hai năm tính mạng đe doạ, dù gì lúc đó chỉ bên cạnh .”
“ cho cô cơ hội nhưng chính cô tự tay huỷ sạch nó.”
“Được, .”
Vưu Ứng Nhuỵ giơ văn kiện trong tay lên.
“Minh Thành Hữa, thật ích kỷ.”
Hắn cũng chẳng phủ nhận.
“Ban đầu chính cô tự nguyện ?”
Vưu Ứng Nhuỵ chỉ cảm thấy thể hít thở nỗi, liền cầm văn kiện trong tay mau chóng khỏi phòng. Vừa chạy , tình cảm mấy năm qua cuối cùng buộc đến bước .
Cô thật sự yêu Minh Thành Hữu, cho đến bây giờ thể nghi ngờ điều đó.
Sau khi lên xe, Vưu Ứng Nhuỵ lấy di động liền bấm một điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-506.html.]
“Alo! Anh đang ở ? gặp .”
Cô lái xe nhanh tới một phòng ở nơi vắng vẻ, tìm phòng đặt liền thấy đàn ông đợi sẵn bên trong.
Vưu Ứng Nhuỵ hai lời, ném tập văn kiện trong tay xuống bên cạnh .
“Đây là vì cái gì? Rốt cuộc phần mới là thật ?”
Người đàn ông cầm lên lật xem, chợt .
“Thì ngay cả cưới cũng đăng kí kết hôn. Cô trình độ của cô đến bước , tóm nên cô đáng thương thật đáng buồn đây?”
“Anh gạt !”
Vưu Ứng Nhuỵ kiềm chế tức giận.
“Tại gạt ?”
Người đàn ông đưa cho cô ly thơm phức.
“Hạ nhiệt , cũng chỉ xem cô vẫn yên bất động tại chỗ, liền đẩy cô ở lưng một cái mà thôi.”
Nước mắt mặt Vưu Ứng Nhuỵ vẫn khô.
“Nếu là cô, sẽ liên lạc với cô cho tới giờ ? Chẳng lẽ cô sợ sẽ hết bộ chuyện ?”
Người đàn ông dù bận rộn nhưng vẫn ung dung uống ngụm , dường như sợ uy h.i.ế.p của cô . Hắn thong thả ung dung lấy một thứ từ trong túi, vén mấy lớp khăn lụa .
“Cô nên cảm ơn , nếu vật rơi tay cảnh sát thì hôm nay cô còn thể ở đây ?”
Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ như còn một giọt máu, vô thức che chỗ vết thương va đập lòng bàn tay.
Cô nhớ hình tượng lúc đó thật sự ghê rợn, đồ vật đàn ông cho cô chính là một nửa chiếc vòng tay cẩm thạch bể vụn, hơn nữa đây chính là vật Lý Vận Linh tặng cho cô.
Vốn là một đôi, một chiếc do Phó Nhiễm ngã trong bữa tiệc sinh nhật của co cho nên chiếc đó liền bể.
Vưu Ứng Nhuỵ đưa tay nhưng đàn ông nhanh hơn một bước cầm trong tay.
“Vật cô giữ gìn, cô cũng đừng nóng lòng, sớm muộn gì cũng ngày trả cho cô.”
“Anh tìm ở ?”
Lúc cô nhặt vòng tay bể lên đó về đến nhà mới phát hiện thiếu một nửa, vì thế còn thấp thỏm yên.
Người đàn ông chú ý điều kiện trong hợp đồng, cũng trả lời câu hỏi của Vưu Ứng Nhuỵ. Ngược còn tránh .
"Nếu văn kiện đều ở trong tay cô , để lấy dấu vân tay cũng là khó. Một khi gạo sống nấu thành cơm, dù là lập tức ly hôn, cô cũng thể nắm ít tài sản. Hơn nữa, khi c.h.ế.t cô thể trở thành thừa kế tài sản tương lai của .”
" , thoả thuận lúc ký ở biệt thự ký tên phần tài sản.”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát , hiểu liền .
"Không thể nào, hai kết hôn, ở tài sản .”
Vưu Ứng Nhuỵ ngẫm nghĩ theo lời của , đúng thế, Minh Thành Hữu chỉ thử cô nhưng chính cố tình thiếu kiên nhẫn.