Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 510

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:09:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Nhiễm đưa tay chạm lên cửa thủy tinh, đứa trẻ này là sinh mệnh của hai người, một là đứa con cuối cùng của Minh Thành Hữu, một người khác là Phạm Nhàn – người đã dùng tính mạng của mình bảo vệ nó.

 

Cô bước trở lại, đến trước cửa phòng bệnh Minh Thành Hữu, không do dự đã đứng lại

 

Phó Nhiễm biết hai ngày nay, tình trạng của Minh Thành Hữu không ổn định, bác sĩ nói có thể ra đi bất cứ lúc nào.

 

Cô dựa người vào cánh cửa, trong mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh.

 

Vưu Ứng Nhụy run rẩy, khuôn mặt chứa chan nước mắt.

 

“ Thành Hữu, buông tay ra được không, em xin anh.”

 

Người trên giường ho nhẹ hai tiếng, mí mắt động đậy, như muốn mở mắt ra.

 

Vưu Ứng Nhụy hoảng hồn, sợ tới mức không biết phải làm gì?

 

Nếu như Minh Thành Hữu tỉnh lại. khẳng định không bỏ qua cho cô ta, ít nhất bây giờ cô phải làm xong giấy kết hôn này, không thể đợi anh tỉnh dậy được.

 

Hai mắt Minh Thành Hữu động đậy liên hồi.

 

Não Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn đình trệ, không thể nghĩ được gì nữa, có một số việc làm theo bản năng, căn bản không thể xác định được mình đang làm gì?

 

Cô ta chợt rút cái gối dưới đầu Minh Thành Hữu, ôm chặt trước ngực, nói.

 

“ Thành Hữu, em hoàn toàn không muốn làm thế này đâu.”

 

Cô ta nhanh chóng đem gối chụp lên mặt Minh Thành Hữu, động tác nhanh gọn không một chút do dự, cánh tay run rẩy, nước mắt tuôn rơi trên gối.

 

Người nằm trên giường lúc nãy còn cử động, lúc này hoàn toàn nằm im.

 

Minh Thành Hữu cảm thấy hít thở không được, trước mắt toàn một màu đen, liền ngất đi. Hô hấp bị đình trệ, lồng n.g.ự.c tích tụ lại sự đau đớn, đau tới mức muốn nổ tung.

 

Bàn tay nắm chặt lại, không còn sức lực, Minh Thành Hữu không muốn tỉnh lại nữa.

 

Đột nhiên anh cảm thấy rất nhẹ nhàng, không còn đau đớn nữa.

 

Không cần đối mặt với việc mất con, không cần đối mặt với ai, càng ngày càng xa rời Phó Nhiễm, cũng không cần đối mặt với Lý Vận Linh và Triệu Lan.

 

Không còn bất cứ một lo lắng gì nữa, khi người ta gần c.h.ế.t đi, luôn đem tất cả mọi việc mà quên đi.

 

Danh lợi, địa vị, Minh Vân Phong từng cho anh tất cả, giờ anh không quan tâm đến nữa.

 

Thật sự phải chết?

 

Cuối cùng, rồi cũng tới thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-510.html.]

 

Cảm giác thật thoải mái.

 

Đầu óc Vưu Ứng Nhụy chợt tỉnh táo lại, cô ta không biết mình đang làm cái gì, chẳng qua cô chỉ muốn kết hôn với anh, chưa bao giờ có một ý nghĩ sẽ g.i.ế.c anh.

 

Phó Nhiễm đưa tay vặn cửa, nhìn qua khe cửa một chút.

 

Trong mắt chợt hiện lên hình ảnh kinh dị, Vưu Ứng Nhụy đã thả tay ra, nhưng cái gối vẫn nằm trên mặt Minh Thành Hữu.

 

Cô kinh ngạc nhìn, cả người run rẩy.

 

Phó Nhiễm nhanh chóng chạy vào, m.á.u nóng trong người chảy dồn dập, tay chân lạnh như băng. Cô đi rất nhanh, Vưu Ứng Nhụy không kịp phản ứng, đã bị Phó Nhiễm đẩy ra.

 

Cô ta không giữ được thăng bằng nên té ngã.

 

Phó Nhiễm nhìn tình cảnh trước mặt, kinh hãi, nước mắt tuôn trào, mờ mịt không thấy rõ, cô vội vàng đem gối bỏ ra, hai mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt, không động đậy.

 

Phó Nhiễm nghẹn ngào nơi cổ họng, đưa tay lay lay bờ vai anh, khóc nấc lên thật thương tâm.

 

“ Minh, Thành Hữu!”

 

Minh Thành Hữu chỉ nghe thoáng thoáng một âm thanh, vang tới từ một nơi rất xa. Xa lắm, chỉ nghe tiếng vang mà thôi, nhưng anh nhận ra được đây là giọng nói của Phó Nhiễm.

 

Anh không mở mắt ra.

 

Phó Nhiễm vội vàng cầm điện thoại bàn để gọi, vì đang trong bệnh viện nên cô không mang theo điện thoại di động. Vưu Ứng Nhụy nằm trên mặt đất, thấy Phó Nhiễm muốn gọi điện thoại, vội vàng đứng dậy đoạt lấy.

 

“ Không cho cô gọi điện thoại.”

 

Phó Nhiễm bị cô ta đẩy, chân lảo đảo, cô không dám đối đầu với Vưu Ứng Nhụy, dù sao cô còn có đứa trẻ nữa.

 

“ Cô nói yêu anh ấy ư? Yêu anh ấy mà muốn đưa anh vào chỗ c.h.ế.t à?”

 

Vưu Ứng Nhụy hốt hoảng nhặt Hiệp ước trên mặt đất lên, nói.

 

“ Phó Nhiễm, lần này tốt cho cô rồi? Tôi không còn gì nữa, cô đã đoạt hết tất cả của tôi!”

 

Phó Nhiễm đứng ở đầu giường, cô tìm cho mình một vị trí an toàn, nhìn về phía Minh Thành Hữu, thấy sắc mặt anh tái nhợt, bờ môi run rẩy, một bộ dạng rất khó khăn, lòng cô như lửa đốt.

 

“ Cô đưa điện thoại cho tôi, không lẽ cô muốn nhìn anh ấy c.h.ế.t sao?”

 

“ Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, hơn ai hết, tôi luôn hi vọng anh ấy

 

Vưu Ứng Nhụy nói năng không mạch lạc, ôm lấy Hiệp ước nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, nói.

 

“ Tại anh, anh ấy không cho tôi cơ hội, ở nước ngoài, lúc anh ấy lần đầu tiên phẫu thuật tim, lúc ấy cô ở đâu? Phó Nhiễm, nếu không có cô, tôi và anh áy sẽ không như thế này.”

Loading...