Khi cùng Minh Tranh còn nhỏ, Minh Vân Phong thường cầm hình tới, với bà chỉ một , đây là đứa con trai mà ông yêu nhất.
Triệu Lan vẫn cho là Minh Vân Phong thương yêu Minh Thành Hữu nên mới thể như , thể nghĩ đến là bởi vì nguyên nhân nay?
Bà vẫn còn nhớ, đầu tiên lúc Minh Thành Hữu thấy bà, trong ánh mắt ngập tràn chán ghét cùng căm hận, Triệu Lan hoảng hốt mất hồn, giống như Minh Thành Hữu khẽ gì đó, bà định mở miệng, bất ngờ mở mắt .
Bốn mắt đụng , gần như là quá bất ngờ nên kịp chuẩn
Triệu Lan lui .
"Thành Hữu, con, con tỉnh, nấu cháo cho con, con mau ăn ."
Minh Thành Hữu hướng về phía Triệu Lan một hồi lâu, ánh mắt hề điểm dừng, trong mắt cũng phân biệt tâm tình lúc , Triệu Lan thấy cũng chuyện, bà một cái đó liền lạnh lùng di chuyển tầm mắt.
"Thành Hữu, con nghỉ ngơi , hôm nào sẽ trở thăm con ."
Một chút bà cũng dám để cho Minh Thành Hữu tức giận.
Đứng dậy khỏi phòng, Minh Vanh theo.
"Thành Hữu tỉnh ?"
Triệu Lan gật đầu.
"Cám ơn con
Minh Thành Hữu mấy ngày theo dõi đặc biệt, cuối cùng cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Chỉ là thể còn yếu yếu, Vưu Ứng Nhụy từ chuyện đêm hôm đó thì gần như là bốc , cũng nữa xuất hiện tại Nghênh An nữa.
Minh Vanh đẩy xe lăn đưa Minh Thành Hữu khỏi phòng bệnh, ánh mặt trời chiếu sáng trong sân, mỗi hình ảnh cũng tràn đầy sức sống.
"Bệnh viện thật một nơi ."
"Mẹ , ngày mai chuyển tới bệnh viện quân đội, chỗ đó điều kiện hơn."
Minh Thành Hữu đưa mắt nơi xa xăm.
"Còn
"Thành Hữu."
Minh Vanh nắm bờ vai của .
"Có hi vọng sẽ hơn là ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu liếc về một bóng dáng quen thuộc hành lang.
Phó Nhiễm đang bác sĩ điều trị của Phạm Nhàn gì đó, bóng dáng kéo dài hành lang, càng trông vẻ thon gầy, tóc buộc đơn giản ở gáy, ghim thành đuôi ngựa.
"Mấy ngày nữa các thể đón bà về, cần viện."
Phó Nhiễm thấy sống mũi cay xè.
"Để cho ở thêm mấy ngày nữa , chừng sẽ kỳ tích, nhất định bà thể tỉnh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-513.html.]
"Phó tiểu thư."
Bác sĩ chút khó xử, nhưng cũng để cho cô hi vọng quá nhiều.
"Ở đây về nhà cũng giống như , nếu như phát hiện dấu hiệu chuyển biến cũng thể lập tức đưa đến bệnh viện, dù so với khí ấm áp trong nhà thì nơi cách nào thế , cũng sẽ hỗ trợ cô bình phục, đưa bà dạo tới nhiều chỗ quen thuộc, cùng trò chuyện với bà."
"Nói như , là hy vọng ?"
Phó Nhiễm chờ mong, bác sĩ đút hai tay trong túi áo, tất nhiên là sẽ động viên cô lúc .
"Trường hợp những sống đời sống thực vật tỉnh cũng ít."
Phó Nhiễm , tâm lúc mới
Minh Vanh theo tầm mắt của Minh Thành Hữu cũng thấy Phó Nhiễm.
"Anh đẩy qua đó."
"Không cần."
Minh Thành Hữu cũng là kiên quyết cự tuyệt.
Minh Vanh nhíu mày.
"Biết thể , thì càng nên quý trọng những ngày cùng cô ."
Gương mặt trắng bệch của đột nhiên hoảng hốt.
"Quên một dễ dàng, để cho cô hy vọng thời điểm , bằng để cho cô quên , dù sớm muộn cũng đến bước , cần gì vòng quanh chứ?"
Minh Vanh lắc đầu.
Sau khi Phó Nhiễm cũng bác sĩ chuyện xong, , thấy hai em họ ở trong sân.
Mặc dù bệnh tình của Minh Thành Hữu nghiêm trọng, nhưng so với chuyện , vẻ mặt vẫn buồn bã như thế.
Minh Vanh Phó Nhiễm, cho là cô sẽ tới đây.
chỉ cách chừng mười bước, gần đến nỗi cũng thể thấy rõ vẻ mặt của , hai vẫn bình tĩnh, từng tia nắng ấm xen kẽ chiếu qua mái hiên như là vật ngăn cách giữa họ.
Minh Thành Hữu cũng đầu .
"Đi thôi."
Cũng chỉ trong ngáy mắt khi dứt lời, Phó Nhiễm cũng xoay , từ từ về phía
Minh Vanh như suy nghĩ điều gì đó, thu hồi tầm mắt, đẩy Minh Thành Hữu sang hướng khác.
Bởi vì chuyện Minh Thành Hữu viện cũng thể công khai bên ngoài, nên tất nhiên chuyển bệnh viện quân đội cũng là lặng lẽ.
Minh Vanh đẩy Minh Thành Hữu từ bên trong phòng bệnh ngoài, Phó Nhiễm thấy trong tay Tiêu quản gia cầm mấy túi đồ, chỉ thấy Lý Vận Linh, cô ở nơi khúc quanh đến gần đó, Minh Thành Hữu bất ngờ , giống như cô đang đó, hai , ánh mắt Phó Nhiễm chút mờ mịt.
Ánh mắt Minh Thành Hữu vô hồn, mấy ngày nay thể gầy gò ít.
Có một việc, thể là đến một giới hạn nhất định, bọn họ ở bên lẽ hơn.