Minh Thành Hữu dưỡng bệnh tại nhà, Lý Vận Linh ngăn chặn tất cả tin tức bên ngoài truyền đây, bà sợ con gặp kích thích. Giờ thấy hỏi như thế, bà cũng giấu giếm nữa.
” Đứng thế, một gia đình .”
Minh Thành Hữu cầm kéo lên, bắt đầu tỉa cây.
“ Mẹ Lý Lận Thần chứ?”
“Ở Nghênh An, Lý gia thể coi là một họ hàng xa với chúng ,cũng một ít quan hệ. Từ khi Lý Lận Thần xảy chuyện, thì cũng ít gặp, nhưng trong cái rủi cái may, ít nhất tính tình Lý Lận Thần đổi.”
Lý Vận Linh Minh Thành Hữu, lời đến khóe miệng, nuốt .
“ Thành Hữu, lúc cho rằng con của Phó Nhiễm mất, nhưng giờ bụng của nó càng ngày càng lớn, đứa bé , con tính đây?”
“ Đứa bé để cho cô .”
Ánh mặt trời nhuộm vàng lông mày của Minh Thành Hữu, tiếp.
“ Mẹ, con , Minh gia chúng chỉ con là con trai.”
Lý Vận Linh hiểu ý của .
“ con của con, chỉ một mà thôi.”
Minh Thành Hữu cắt bỏ lá úa, .
“ Nếu như con cũng giống như mấy cây hoa , cắt bỏ một phần cơ thể vẫn thể sống , thì mấy.”
“ Thành Hữu.”
Nước mắt Lý Vận Linh chảy xuống, bà cầm chặt vai ,
“ Nếu một trái tim thích hợp với con, bệnh viện sẽ thông báo ngay lập tức, qua cửa , cái gì cũng quên hết …”
Trước , Minh Vân Phong quyền cao chức trọng, nhưng đối mặt với sống chết, cũng quyền để lựa chọn?
Minh Vanh lái xe chạy , thấy Lý Vận Linh và Minh Thành Hữu đấy, bước tới.
“ Hai ở đây to nhỏ gì thế?”
Lý Vận Linh lau nước mắt, .
“ Công ty nhiều việc lắm ?”
“Cũng .”
Minh Vanh bước tới bên Minh Thành Hữu.
“ Có Hàn Tuyển ở đấy, cũng gì đáng lo”
“Hai em con chuyện , .”
Minh Vanh thấy bóng dáng Lý Vận Linh mệt mỏi, đưa tay chống lên giàn hoa, nghiêng bước qua.
“ Thấy sắc mặt ? nghĩ nên đưa bà gặp bác sĩ, gần đây bà vẻ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-520.html.]
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu căng thẳng, quan hệ của và Minh Tranh chỉ một vài ở Minh gia mà thôi, đây thủy chung là một vết sẹo lành, cắt ngang giữa và Lý Vận Linh.
“ Thành Hữu, định để cho Phó Nhiễm mang con kết hôn
Minh Vanh nét mặt hỏi.
“ nhiều về chuyện nữa.”
Minh Thành Hữu buông kéo , lướt qua Minh Vanh tiến nhà.
Sau buổi trưa, Minh Thành Hữu bảo chú Vương lấy xe đưa về Trung Cảnh Hào Đình.
Biệt thự to lớn một bóng , Minh Thành Hữu bước lên lầu hai, bên trong gian phòng sạch sẽ và ngăn nắp, lấy chìa khóa két sắt .
Ăn tối xong, Phó Nhiễm cũng má Trần qua Phạm Nhàn. Từ ngày xuất viện tới nay, mỗi ngày bà cần truyền thức an dinh dưỡng để duy trì tính mạng, ký tích như lời bác sĩ khi nào mới xảy ?
Phó Nhiễm chuyện với bè, mở nhạc nhẹ nhàng.
Cô bước xuống cầu thang, ngoài, Phó Tụng Đình ăn xong liền lên chuyện với , một chuyện cần học cách chấp nhận.
Phó Nhiễm dạo đường, một chiếc xe con lặng lẽ theo . Một lát , chạy đến mặt cô, cô thấy quen đang trong xe.
“ Phó tiểu thư, Tam thiếu gặp cô.”
Phó Nhiễm dừng .
“ Anh đưa ?”
“ Tiểu thư yên tâm.”
Tài xế cô đang đề phòng, tiếp.
“> Tam thiếu dặn dò, rằng, cô còn tên là Hữu Nhiễm.” (Cấu Kết)
Lái xe cảm thấy lời thật ký quái, nhưng vẫn theo sự dặn dò của Minh Thành Hữu, sót một từ.
Phó Nhiễm về, thấy hai chữ như thế, vội vàng .
Tài xế tiến lên mở cửa xe cho cô, cô do dự một chút, cũng bước .
Xe chạy nhanh, một lát đến một biệt thự. Phó Nhiễm bao giờ quên, biệt thự là nơi cô gặp bao nhiêu chuyện , cảnh vật của Trung Cảnh Hào Đình, cô luôn khắc sâu trong lòng.
Vệ sĩ ngoài biệt thự, cô cũng nhớ.
Bước tới lầu hai, thấy trong phòng vẫn mở đèn, cô bất giác tới.Mở của , cô do dự một hồi mới bước , đập mắt cô là bong dáng một đang ngủ.
Cô bước nhẹ nhàng, trong lòng mơ hồ căng thẳng, giường giống như đang ngủ, nhưng hô hấp dường như . Tâm trí hoảng loạn, cô vội bước nhanh tới, đến bên giường, vì đèn ngủ, nên cô thể rõ sắc mặt của Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm đưa tay tới đầu giường, mở đèn lên. Bất chợt ánh sáng, giường đưa tay lên che mắt, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất còn sống.
Minh Thành Hữu thấy cô bên giường, bất ngờ, nghĩ rằng cô sẽ tới.
Chống tay lên, định xuống giường, ánh mắt chợt bụng của Phó Nhiễm. Mặc dù hiện tại cô mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng vẫn che bụng.
Minh Thành Hữu dậy, cô .
“ Em theo , cho em xem thứ ,