Phó Nhiễm thấy anh đi vào phòng thay đồ, cô nặng nề bước theo. Bên trong đã mở đèn sáng choang, Minh Thành Hữu thấy cô đi khá chậm, liền đưa ray nắm lấy tay cô.
Cái nắm tay rất nhẹ, nhưng anh có cảm giác đau đớn tận xương tủy.
Phó Nhiễm bị anh nắm tay kéo vào phòng thay đồ, trước mắt cô bỗng xuất hiện một màu trắng tinh khiết, làm cô choáng váng. Cô thấy cái áo cưới cô đã thử trong tiệm đang treo trước mặt, nơi lồng ngực, tim cô đập mạnh, rồi lại cảm thấy trống rỗng.
Minh Thành Hữu kéo cô đứng trước giá treo áo cưới, đem tay cô đặt lên áo, nói.
“ Sáng nay anh đã mua cái áo này, nghe nói em sắp kết hôn, Phó Nhiễm, em cầm lấy đi.”
Lòng bàn tay tiếp xúc với viền tơ áo, trong đôi mắt mờ mịt ẩn chứa một sự ấm áp, Minh Thành Hữu lấy áo cưới xuống, đưa cho cô.
“ Em mặc cho anh xem một lần nữa đi.”
Cô đứng im tại chỗ, Minh Thành Hữu đặt áo cưới vào tay cô, sau đó bước ra ngoài.
Anh đứng chờ ngoài cửa rất lâu, ước chừng 15 phút sau, bên trong truyền tới một tiếng gọi khẽ, anh mới bước vào.
Phó Nhiễm đưa tay vòng ra sau lưng, nhưng hình như không kéo khóa được.
Minh Thành Hữu tiến lên, trong gương là hình ảnh của anh và cô, trời sanh hai người vốn rất xứng đôi, Minh Thành Hữu đưa tay đến eo cô, áo cưới rộng mở ra, lộ ra bóng lưng trắng nõn nà không tỳ vết.
Minh Thành Hữu cảm thấy khô khốc nơi cổ họng, trong lòng cảm thấy thê lương, hôm nay dù anh có nghĩ tới điều đó nhưng cũng không còn sức lực nữa.
Phó Nhiễm thấy cúi người xuống, cầm khóa kéo chậm rãi kéo lên. Minh Thành Hữu ngước lên, ánh mắt anh và cô chạm nhau, không ai né tránh, cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm.
Minh Thành Hữu đột nhiên đưa hai tay lên vai cô, cô cảm thấy cả người trầm xuống, giây tiếp theo, lòng cô cũng ngã quỵ.
“ Phó Nhiễm, thời điểm em kết hôn, anh sẽ mặc áo cưới cho em.”
Gương mặt điển trai của anh tiến tới gần, nếu hình ảnh này là thật, thì tốt biết bao?
Đuôi lông mày anh nhếch lên, khóe miệng cười khổ, nói.
“ Em mặc áo cưới, kết hôn với người ta thôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự run rẩy, Phó Nhiễm cảm thấy đau nơi hai vai.
Cô gật đầu, nước mắt như muốn chảy ra, cô vội vàng ngước mặt lên, giọng nói trống rống.
“ Vâng.”
Chiếc áo cưới này, cô đã mặc thử hai lần.
Minh Thành Hữu cũng nhìn thấy cô mặc hai lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-521.html.]
Lần đầu tiên, trong lòng toàn là sự tuyệt vọng. Còn lần này cũng chẳng thoải mái hơn tí nào.
Nhưng ít ra, tính mạng anh đã có thể kéo dài, cho nên anh cũng không còn tuyệt vọng nữa.
Đối với Phó Nhiễm mà nói, hai lần mặc áo cưới, hai tâm trạng khác nhau.
Phó Nhiễm đưa tay ra phía sau, muốn kéo khóa ra.
Minh Thành Hữu cầm lấy tay cô, bước vòng qua người c đưa mặt hướng về bụng của cô.
Nếu cảnh này rơi vào trong mắt người khác, tất nhiên sẽ cảm thấy rất quái dị. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào trong gương, Minh Thành Hữu thì đưa tay chạm vào bụng cô.
“Con có quậy em không?”
Phó Nhiễm buông thõng hai tay, giọng điệu bình thản.
“ Không, nó ngoan lắm.”
“ Vậy là tốt rồi.”
Anh nói thì thầm, giọng nói rất nhẹ.
Kể từ khi ở chùa Hàm Sơn, đây là lần đầu tiên hai người mới gặp nhau, bình thường thông qua tin tức họ mới biết được tình trạng lẫn nhau.
Bên ngoài cũng có người suy đoán rằng, MR tạm thời do Minh Vanh quản lý, bởi vì Minh Thành Hữu bị bệnh, nhưng không ai biết được anh lại bệnh nặng tới mức này.
Minh Thành Hữu vòng tay qua ôm lấy cô, quyết định của anh rất đúng đắn, không gặp cô, tâm mới không đau.
Hôm nay ôm cô trong tay, bên tai lại truyền đến cử động của đứa con, trái tim băng giá của anh như được rót mật ngọt, nhưng tình trạng của anh không cho phép kích động, thay vì vui mừng hớn hở, anh lại bình tĩnh mà cảm nhận.
Minh Thành Hữu buông cô ra, chậm chạp đứng lên, đem áo cưới cẩn thận bỏ vào trọng valy, từng động tác chu đáo, nhẹ nhàng mà tinh tế. Anh đứng trước giường, từng ngón tay nhẹ nhàng gấp chiếc váy lại.
Khi Minh Thành Hữu đứng lên, thần sắc nặng nề, anh đưa valy cho cô, nói.
“Gả cho anh ta, em nhất định phải hạnh phúc
Ttrong lòng cô thầm phản đối, cô lắc đầu.
Không, hạnh phúc của cô đã đã bị trao đổi rồi, nếu cô có thế cùng gặp mặt Minh Thành Hữu ở chùa Hàm Sơn, chứng tỏ rằng bọn họ đã một lòng hướng Phật. Ôm lấy hi vọng đó, Phó Nhiễm ngoan cường nhận định rằng, cô bỏ cái cô đã có, nhất định sẽ đổi lấy được cái mà cô mong muốn.
Cho nên……
Phó Nhiễm xách valy lên, valy rất nặng, nói.
“ Anh cũng thế, phải sống cho thật tốt.”
Minh Thành Hữu đứng ở ban công lầu hai, đưa mắt nhìn bóng dáng cô rời đi. Cô lên xe, trong một khoảnh khắc, hình bóng cô đã biến mất trước mặt anh.