Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 523

Cập nhật lúc: 2025-04-24 04:31:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lận Thần!"

 

Cô gái nhìn thấy mặt hắn rõ ràng, càng phát ra kích động, mới định tiến lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua Phó Nhiễm, tầm mắt đặt trên bụng khẽ nhô lên của cô.

 

Lý Lận Thần đưa tay kéo Phó Nhiễm.

 

"Em xem một chút còn có cái gì cần phải mua không?"

 

"Không cần, hôm nào tới nữa cũng được."

 

Lý Lận Thần đem địa chỉ giao hàng vừa viết xong giao cho phục vụ, coi như không có ai nói.

 

"Cũng được, đứa nhỏ còn lâu mới ra đời đấy."

 

Hắn cũng không muốn đối mặt, Phó Nhiễm càng không muốn đi khuấy nước đục.

 

Hai người cùng nhau muốn rời đi.

 

Cung Nguyện lại ngăn ở cửa cũng không cho bọn họ có cơ hội rời đi, cô dang đôi tay ra.

 

"Lận Thần, bên ngoài nói anh thế nào anhh biết không? Đứa bé trong bụng người phụ nữ này thật sự là của anh sao? Chẳng lẽ anh muốn bị người ta cắm sừng sao?"

 

Cô liên tiếp lôi hết các vấn đề ra hỏi lớn tiếng, cũng không để ý những ánh mắt của người đi đường qua lại.

 

Sắc mặt người đàn ông tái xanh, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm.

 

"Đứa bé có phải là của tôi hay không, không ai biết rõ ràng hơn tôi!

 

"Lận Thần."

 

Cung Nguyện định tiến lên kéo cánh tay của hắn.

 

"Hai chúng ta vốn là thật tốt, tại sao phải đến như ngày hôm nay chứ?"

 

Lý Lận Thần hất tay cô ra không chút do dự.

 

"Lo cho cuộc sống của cô đi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

 

Hắn ôm lấy Phó Nhiễm sải bước đi về phía trước, Cung Nguyện nhanh chóng bước đuổi theo.

 

"Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Chúng ta cũng đã từng có đứa bé…"

 

Cô nắm lấy cánh tay Lý Lận Thần lần nữa.

 

"Anh đã nói muốn cho nó làm đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời, anh đều quên rồi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-523.html.]

Bước chân Lý Lận Thần chậm lại, Phó Nhiễm cũng đi theo dừng lại, cô ngẩng đầu lên thấy đáy mắt người đàn ông chợt lóe lên bi thương, trái tim cô cũng đập lên mãnh liệt, thần sắc như vậy, lại cùng rất giống với Minh Thành Hữu.

 

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn sang hướng Cung Nguyện, ánh mắt dần dần rơi xuống cái bụng bằng phẳng của cô.

 

Lý Lận Thần chợt vung tay một cái, động tác hung ác, thiếu chút nữa làm Cung Nguyện ngã nhào.

 

"Chớ nói đứa bé kia với tôi!"

 

Phó Nhiễm khẽ kinh ngạc, từ khi cô ở gần Lý Lận Thần đến bây giờ chưa từng thấy bộ dạng tức giận của hắn, chớ nói chi là nổi giận như vậy, ánh mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, Cung Nguyện đứng im tại chỗ không dám c

 

"Lận Thần? Anh thật sự không hề yêu em nữa sao?"

 

"Yêu? Chuyện cười!"

 

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầy châm chọc.

 

"Một đêm kia, cô còn xứng để nói chữ này với tôi sao?"

 

"Đến nay anh vẫn canh cánh trong lòng như vậy sao?"

 

Cung Nguyện đi lên trước, dù sao đám người ồn ào, hơn nữa thân phận của họ rất đặc biệt, cô đứng lại ở trước mặt Lý Lận Thần, hoàn toàn không coi Phó Nhiễm có ở trong tầm mắt.

 

"Em làm mất con của chúng ta, nỗi đau lúc ấy em không thể sánh với anh sao?"

 

Lý Lận Thần nhíu mày, ánh mắt đau thương, nhắm mắt lại rồi sau đó mở ra, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm.

 

"Chúng ta đi."

 

Cung Nguyện đuổi chạy theo mấy bước, Lý Lận Thần đi rất nhanh, bước chân theo không kịp, liền có chút cà thọt, Phó Nhiễm quay lại đằng sau nhìn thấy Cung Nguyện đứng im tại chỗ, có thể cũng là bị bộ dáng này của hắn có tác động đến, không đành lòng dây dưa nữa.

 

Bên cạnh có người chỉ trỏ, Phó Nhiễm đưa tay cầm cổ tay Lý Lận Thần.

 

"Cô ấy không theo tới đây nữa, không sao rồi."

 

Lý Lận Thần nghe vậy, lúc này mới đi chậm lại. Hai người đi tới bãi đậu xe, Phó Nhiễm ngồi vào chỗ phía sau, phát hiện ra Lý Lận Thần cũng không phát động động cơ ngay, hắn giống như rất mệt mỏi áp mặt đè ở trên tay lái.

 

Phó Nhiễm cũng không hỏi nhiều, ban đầu hai người đã nói với nhau, sẽ không hỏi về chuyện riêng của hai người

 

Lý Lận Thần cảm thấy trong n.g.ự.c bị dồn nén cực kỳ khó chịu, một hồi lâu sau, Phó Nhiễm nghe được giọng nói trầm trầm truyền đến qua khuỷu tay.

 

"Tôi và Cung Nguyện vốn là cũng đã nói đến chuyện kết hôn.’’

 

Hắn ngồi người thẳng dậy, quay sang hướng thành ghế.

 

"Khi đó nên coi là tuổi trẻ ngông cuồng đi, thích đua xe, thích cảm giác mạo hiểm cùng trò chơi tốc độ. Mỗi lần đua xe ở trên núi, Cung Nguyện cũng sẽ ngồi ở chỗ cạnh tài xế với tôi, một đêm kia, cũng không là ngoại lệ."

 

Phó Nhiễm vểnh tai lắng nghe, hắn cố gắng giữ thăng bằng giọng nói của mình tiếp tục nói, nhưng trong không khí đã có mùi m.á.u tươi tràn ra ngoài.

Loading...