Cung Nguyện nức nở, lau sạch sẽ nước mắt, ngẩng đầu lên chợt thấy thần sắc đàn ông cái gì đó đúng.
"Tam Thiếu?"
Khóe miệng Minh Thành Hữu co rúm, tay giữ chặt mép bàn, cánh tay run rẩy giống như là cả chiếc bàn đang rung lên.
Anh cố nén kích động trong lòng, đột nhiên tầm mắt ngoài khỏi lạnh run.
", cũng là ý nhắc nhở các ."
Cung Nguyện lui về phía , chỉ sợ một khi đàn ông tức giận sẽ tiến đến gần .
Minh Thành Hữu nặng nề thở một , tựa như đang cố gắng chịu đựng.
"Lý Lận Thần là như thế nào cũng thấy đấy, luôn luôn ích kỷ, nghĩ kết hôn cùng Phó Nhiễm, mục tiêu vẫn là hai nhà kết mang tới nhiều lợi ích, về phần đứa bé, là con của , mặc cho bên ngoài đồn đại như thế nào cũng quan tâm, nhưng nghĩ lão già Lý gia là một tinh tường, mặc dù hiện tại ông , thì ? Đứa bé sinh chừng ôm giám định DNA, suy nghĩ một chút, đến lúc đó con bọn họ thể hơn ?"
Cung Nguyện vẫn cùng Lý Lận Thần, đối với tình hình của tự nhiên cũng rõ như trong lòng bàn tay, Lý Lận Thần cùng Phó Nhiễm cũng qu đột nhiên đến với , đột nhiên kết hôn, bên ngoài còn lan truyền, đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm là kết tinh tình yêu của bọn họ?
Cung Nguyện cũng tin, trừ phi thời điểm bọn họ chung với , Phó Nhiễm liền mang thai, nếu bụng thể to như ?
Những chuyện là Minh Thành Hữu cân nhắc qua, rời khỏi phòng cà phê khu trung tâm, ánh mặt trời giữa trưa chút lạnh lùng hiu hắt mặt đàn ông, Minh Thành Hữu cảm thấy bước chân thật nặng nề, mỗi nâng lên một bước, đều giống như mất chút sinh lực còn trong .
Anh thật chậm, xuyên qua đám , từng bóng muôn hình muôn vẻ qua chợt trở thành ảo giác, im tại đầu phố, mất phương hướng.
Trái tim quá mệt mỏi.
"Tam Thiếu?"
Tài xế ở bên cạnh gọi .
Minh Thành Hữu lấy tinh thần, thấy xe dừng ở ven đường, đưa tay .
"Đưa chìa khóa xe cho ."
Tài xế ngẩn .
"Tam Thiếu, ngài thể lái xe."
"Đưa cho ."
Minh Thành Hữu hét to một tiếng.
Người đàn ông do dự giao chiếc chìa khóa xe cho Minh Thành Hữu, mở cửa xe, đó phát động động cơ, xe biến mất trong tầm mắt đó.
Suy nghĩ của đơn giản.
Anh nghĩ là mong trôi qua thật , nhưng suy nghĩ tưởng chừng như đơn giản nhất là điều khó thực hiện nhất.
Lúc nào cũng cảm thấy khác đối xử với Phó Nhiễm còn đủ , cho đủ cô hạnh phúc, cũng thể tâm ý yêu thương đứa bé của bọn họ, rõ ràng đẩy Phó Nhiễm khỏi vòng tay của , chung quy xác định rốt cuộc thì cô trôi qua như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-527.html.]
Minh Thành Hữu cũng là quên rằng, khác, cũng chỉ là khác mà thôi, điều mà mong .
Bàn tay chừng mực, cũng còn lái xe thật nhanh, Minh Thành Hữu lưỡng lự ở đầu đường, tìm một nơi yên tĩnh đó dừng hẳn xe.
Phó Nhiễm ở bên trong tiệm áo cưới tập trung, nhân viên của tiệm mang mấy quyển album tới.
"Lý thiếu, mời ngài xem thử, những thứ đều là áo cưới kiểu dáng mới nhất, cô dâu sắp ? Chúc mừng, chúc mừng, bộ áo cưới hợp."
Nhân viên chỉ một tấm hình trong đó.
"Kết hợp với kiểu dáng truyền thống của Trung Quốc, kiểu dáng trang nhã thể che kín bụng , đến lúc cho tập ảnh cưới, chúng sẽ dũng kỹ thuật sửa ảnh sửa cho ngài, ngài thấy thế nào?"
Lý Lận Thần đưa ngón tay chỉ khay ở mặt.
"Để đó , tự chúng xem."
"Được.”
Phó Nhiễm đang cầm chén nước trong tiệm đến mất hồn, Lý Lận Thần đem tập album đặt lên đầu gối cô.
"Áo cưới là do em mặc, em chọn ."
Phó Nhiễm xuống, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt bề mặt quyển albu
" Lý Lận Thần, chúng đều như ?"
Ánh mắt đàn ông bên ngoài.
"Em còn đường để đầu ?"
, kết hôn trò đùa, là thật sự hạ quyết tâm mới thể tới bước .
Phó Nhiễm cầm quyển album lên tùy tiện chọn mấy bộ.
"Chỉ những bộ thôi."
Lý Lận Thần để chân xuống, hướng sang nhân viên ở cách đó xa .
"Đem các kiểu dáng váy cưới nhất của các cô đây cho chúng xem một chút."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên .
"Không cần..."
Ánh mắt Lý Lận Thần sang cô.
Cô hề ý né tránh.
" áo cưới ."