Vương thúc lái xe từ sáng sớm tới chờ ở ngoài bệnh viện, Phó Nhiễm theo sát Minh Thành Hữu chui chỗ phía xe, cho đến lúc cửa sổ xe kéo lên, vẫn nhiều ký giả vỗ bên ngoài chịu thôi.
Không cần cũng , chọc mạng là chuyện phiền toái nhất. Mặt Phó Nhiễm dán chặt hướng cửa sổ xe, Minh Thành Hữu cũng chớp mắt chằm chằm hướng ngoài cửa sổ, đưa tay cầm lấy tay Phó Nhiễm.
Đầu ngón tay cảm giác mát đem ngón tay mảnh mai của cô đặt lòng bàn tay, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu cũng đầu , vẻ mặt cứng ngắc như một pho tượng đá,
"Chuyện Thẩm Ninh cùng em quan hệ, trong m.á.u của cô ấy xét nghiệm thành phần độc dược, là độc giá."
"Cái gì?"
"Cô ấy cắn thuốc."
Phó Nhiễm khỏi giật , cô che giấu tâm trạng của , lông mày Minh Thành Hữu chau thành hình chữ Xuyên (川), thầm:
" Theo lý thuyết mà thì Thẩm Ninh hiểu chừng mực là loại thuốc từ đến nay dùng."
Minh Thành Hữu Huống Tử chặn tin tức loan truyền, nhưng Huống Tử gọi điện thoại tới tình huống hiển nhiên lạc quan, tin tức lẽ là trực tiếp bộ. Lúc các đài truyền hình lớn đang tranh phát hình cảnh Minh Thành Hữu vung tay đánh . " Vừa ngươi nên xúc động như ."
Minh Thành Hữu cúp điện thoại, Phó Nhiễm khâm phục lúc còn thể tiếng, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô "Chỉ như mới thể để chuyện Thẩm Ninh tạm thời quên . Sau cùng là vì em đánh , chuyện đó vặn giải thích rõ chuyện tình cảm của chúng , rồi chứ?"
Thì là như !
Phó Nhiễm đẩy bàn tay , chỉ một động tác , hai đang ở cách phảng phất gần gũi nhất lập tức tan biến. Tâm tư Minh Thành Hữu ở đây, cũng để ý.
Trở Tôn Vân Thủ Phủ, từ xa Phó Nhiễm trông thấy cửa chính rộng mở, khí khẩn trương mà trang nghiêm đập mắt, Tiêu quản gia thấy hai trở , vội vàng nghênh tiếp "Tam thiếu, thiếu phu nhân, mau - - "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-53.html.]
Minh Thành Hữu dẫn đầu phòng khách. Trước đó cứ nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh kế tiếp, nhưng như thấy bức chiến, là dọa "Cha, ngài cái gì ?"
Thần sắc Lý Vận Linh khẩn trương, ngừng hướng Minh Vân Phong thuyết phục cái gì đó, bà đầu về phía hai "Xem các ngươi gây họa!"
Đứng trong sảnh là hai mặc quân phục trẻ tuổi, hai vị khác ở ghế salon đối diện Minh Vân Phong. Minh Vân Phong hai lấy một cái, chỉ dùng tay chỉ hướng Minh Thành Hữu "Hôm nay đem áp giải bộ đội, đừng cho thấy phiền lòng nữa!"
"Minh lão gia, trẻ tuổi thể chuyện sai..." Có ở bên cạnh khuyên bảo.
"Ông thực cam lòng cho đem Thành Hữu đưa bộ đội? Tất cả chuyện chừng là do chính Thẩm Ninh gây ." Lý Vận Linh tất nhiên là bỏ qua .
Minh Vân Phong càng thêm tức giận. "Đó cũng là chuyện tốt cho con trai của bà! Ta đều vì nó mà mất hết thể diện, nhanh chóng nó sớm cút cho !"
"Con bộ đội!"
Chỗ há mong đợi, Minh Thành Hữu từ nhỏ sống trong nhung lụa, chịu mà còn chờ tới bây giờ ?
"Ngươi đợi ba năm rưỡi trở về, cũng ngươi đổi tính tình thật tốt."
Minh Vân Phong lúc hạ quyết tâm, chỉ trở ngại mỗi Phó Nhiễm ở bên cạnh cứng rắn như vậy.
Minh Thành Hữu thấy thần sắc Phó Nhiễm vẫn bất động, cũng biết rõ tính tình cha , dùng tay nhẹ đẩy Phó Nhiễm "Cha, con mà thực sự bộ đội Tiểu Nhiễm bây giờ? Chẳng lẽ cô ấy một một bóng trông phòng chờ con vài năm như , đây là cố tình lỡ làng Tiểu Nhiễm ?"
"Thành Hữu đúng lắm, vẫn đang chờ ôm cháu nội đây." Lý Vận Linh thấy thế vội vàng bổ sung. Minh Vân Phong đưa mắt về phía Phó Nhiễm, đàn ông bên cạnh để dấu vết véo nhẹ bên eo cô.
Phó Nhiễm tránh tầm mắt của , đem vẻ ưu nhã phóng khoáng "Cha, con tán thành ý của ngài, chừng đến lúc đó Thành Hữu thể da đổi thịt trở , mấy năm con thể đợi."