Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 535

Cập nhật lúc: 2025-04-25 04:26:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt bà không che giấu được sự mệt mỏi, xem ra, MR và Hào Khôn vẫn đang tranh đấu với nhau.

 

Lý Vận Linh đem tài liệu ra xem, trên đó là các thiết kế cùng giá cả của Hào Khôn, bà tiện tay rút một tờ xem, rồi đem nhét trở lại.

 

Chú Vương lái xe chở Lý Vận Linh đi đến

 

Đi vào phòng khách, không thấy bóng dáng của Minh Tranh, Triệu Lan đưa cặp mắt sưng dỏ ra gặp bà.

 

“ Bà tìm thấy Minh Tranh rồi sao? Nó đang ở đâu?”

 

Lý Vận Linh bị Triệu Lan hỏi, trong đầu không biết gì hết: “ Bà hỏi mấy câu này là có ý gì?”

 

Triệu Lan nghe vậy, ôm mặt khóc thành tiếng: “ Tôi thật có lỗi với nó, rõ ràng chuyện không có liên quan tới nó, nhưng tôi lại không phân rõ trắng đen lại đi tát nó. Điện thoại cho nó cũng không được, chạy tới công ty, thì bảo vệ không cho vào.”

 

“Cái gì, bà đánh nó?”

 

Sắc mặt Lý Vận Linh khẽ biến, sự yêu thương trong nháy mắt biến thành tức giận, nói.

 

“ Bà có tư cách gì mà đánh nó? Tại sao bà lại đánh nó?”

 

Bà đưa tay đẩy Triệu Lan, Triệu Lan lảo đảo. Sự ẩn nhẫn, uất ức cùng chịu đựng của bà trong một thời gian dài khiến thần kinh bà như căng ra, nhưng không có chỗ bộc phát.

 

Lý Vận Linh tức giận đến xanh mặt.

 

“ Nếu Minh Tranh có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho bà.”

 

“Có khi nào bà bỏ qua cho tôi chưa?”

 

Triệu Lan nhìn thẳng vào mắt Lý Vận Linh

 

“Bà nói gì?”

 

Lý Vận Linh

 

“ Không phải bà nói tôi không có tư cách đánh nó sao? Tôi nói cho bà biết, cũng bởi vì từ nhỏ Minh Tranh đã là con của tôi, tôi mới có thói quen mà đánh nó. Bởi vì thân phận của nó rất đặc biệt, tôi đã nói với nó rất nhiều lần, muốn tới Minh gia thì cần phải an phận thủ thường, không có bất cứ suy nghĩ sai lệch nào, các người tìm được nó, đó chính là điều tốt nhất rồi. Tôi không để cho nó tranh đấu cùng Minh Thành Hữu, không cần xung đột với bà, nhưng các người lại không cho phép nó gặp mặt tôi, toi dựa theo ý của bà mà đẩy nó ra ngoài, tôi đánh nó vì nó không phải là con trai ruột của tôi. Hai mươi mấy năm rồi, dường như đã trở thành thói quen, nếu có chuyện gì xảy ra mà có liên quan tới nó và Thành Hữu, tôi liền cho rằng nó là người có lỗi, Lý Vận Linh, nói cho cùng, tôi đã bị bà buộc thành như thế!”

 

Bờ môi Lý Vận Linh run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

 

Bà không nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng khách.

 

Minh Tranh gối lên người La Văn Anh ngủ một giấc, dấu tay trên mặt vẫn còn, cô định đưa tay chạm vào thì mí mắt anh giật giật, La Văn Anh vội vàng rút tay về, nói: “ Thật tốt quá, hai chân tôi cũng tê hết rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-535.html.]

Minh Tranh đứng dậy, đưa tay xoa mắt, tiện tay nắm lấy tay cô, kéo cô lên và nói: “ Đi, đi ăn tối thôi.”

 

La Văn Anh động đậy thân thể, đôi chân như không nghe theo sự sai bảo, cô dựa vào ghế sa-lon một hồi lâu vẫn không thể động đây được, cô nói: “ Để em ngồi một tí, chân bị tê.”

 

Minh Tranh bước lại bên người cô, đưa tay lên đùi cô, nói: “ Để anh xoa chân cho.”

 

Cô đưa tay đẩy tay anh ra, nói.

 

“ Đừng có lợi dụng mà chiếm tiện nghi.”

 

Minh Tranh cười ra tiếng: “ Thật sự là anh chưa nghĩ tới điều này nha.”

 

La Văn Anh đợi cho hai chân hết tê mới đi theo Minh Tranh xuống lầu, lái xe ra cổng, tốc độ rất chậm, đột ngột có một chiếc xe ngừng trước mặt, rồi có một bóng người vội vã bước xuống.

 

Minh Tranh thắng xe lại, nhất thời không nhìn rõ người tới là ai?

 

La Văn Anh nhìn chăm chú phía trước, ánh mắt lại liếc sang nhìn Minh Tranh.

 

Lý Vận Linh chặn đầu xe lại, đợi cho xe dừng hẳn mới bước tới bên cạnh, gõ gõ cửa xe.

 

Minh Tranh không thèm cử động, một lần nữa muốn chạy xe đi.

 

“ Minh Tranh, Minh Tranh, con hãy nghe mẹ nói một chút.”

 

Lý Vận Linh nhìn dấu tay trên mặt anh mà trong lòng đau như cắt, từ trong túi xách, bà lấy ra một tờ giấy đưa cho anh.

 

“ Con xem, đây là mẹ lấy từ chỗ của Minh Vanh.”

 

Minh Tranh hạ cửa sổ xe xuống, cầm lấy tờ giấy Lý Vận Linh đưa.

 

La Văn Anh xích lại gần để nhìn, mắt cô nhìn vào từng đề mục được ghi trên giấy.

 

Minh Tranh nhếch mép cười nhìn Lý Vận Linh, anh giơ tờ giấy lên hỏi: “ Bà có ý gì?”

 

“ Mẹ chỉ muốn nói cho con biết rằng, trong tập đoàn có người công bố tài liệu mật ra ngoài. Mẹ hy vong hai anh em con đừng đầu đá nhau nữa, ngừng tay thôi.”

 

“ Ai là con bà?”

 

Ánh mắt Minh Tranh tàn khốc, anh thả rơi tờ giấy. Tờ giấy bay qua mặt Lý Vận Linh, anh khởi động xe, bánh xe chạy gần cán ngang qua mũi chân Lý Vận Linh.

 

Bà chằm chằm phương hướng chiếc xe biến mất, nhìn tờ giấy trên mặt đất, dưới chân thì truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

 

“ Đúng rồi, cô dâu, cười một cái, như thế mới đẹp!”

Loading...