Anh cẩn thận mang dép chân cô, đó mới phòng khách.
Bên trong biệt thự vẫn trang trí như lúc cô rời , ngay cả chiếc đàn dương cầm vẫn còn ở vị trí đó.
Phó Nhiễm ở trong phòng khách, Minh Thành Hữu nắm tay cô.
"Đi lên tắm rửa đồ ướt ."
Cô vung tay .
"Em ."
Minh Thành Hữu .
"Cơ thể như bây giờ còn thể chuyện giống như em đang suy nghĩ ?"
Anh vẫn luôn coi trong tâm tư khác luôn suy nghĩ xa như .
Phó Nhiễm quần áo ướt nhẹp .
"Tới chỗ gì?"
"Đi lên ."cô bất động, liền đem cô đến cửa phòng tắm.
"Anh lấy quần áo cho em."
Phó Nhiễm cũng bướng bỉnh nữa, tắm một lúc thấy tiếng mở cửa, Minh Thành Hữu để quần áo ở bên ngoài. Phó Nhiễm quần áo , kiểu dáng váy liền áo, vạt áo rộng thùng thình, thích hợp cho phụ nữ thai.
Minh Thành Hữu tới, dùng khăn lau tóc cho cô.
"Cái là chuẩn cho em, cho tới khi em sinh con, quần áo của hai con đều ."
Phó Nhiễm ngẩn .
"Anh mua gì? Nếu hôm nay em tới đây, cũng sẽ mặc đến."
"Anh nghĩ là em sẽ mặc, chỉ là chính tưởng tượng mỗi một ngày qua , em nên mặc đồ gì, con sẽ mặc quần áo như thế nào, liền mua."
Phó Nhiễm đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, thấy rõ nét mặt , nhưng lời cô trong tai đỗi dịu dàng.
Anh cẩn thận lau tóc cho cô.
"Trước khi sinh, nên cắt nó ."
"Không cắt."
Phó Nhiễm luồn tay tóc.
"Rất khó khăn em mới để dài tới bây giờ.”
Minh Thành Hữu cũng thêm gì nữa, ngón tay khẽ vuốt mái tóc của cô, tóc Phó Nhiễm rơi xuống mặt.
"Bây giờ ở ? Y Vân thủ phủ
"Không ."
Minh Thành Hữu lắc đầu, đem khăn đặt vai Phó Nhiễm.
"Ở nhà."
Phó Nhiễm ngẩng đầu phòng khách, giống như thấy cảnh cô cùng Minh Thành Hữu ăn cơm lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-539.html.]
Không hiểu cảm thấy phiền muộn trong lòng.
"Đưa em về nhà ."
Minh Thành Hữu dựa sô đó nhoài về phía , cầm tay Phó Nhiễm, dẫn cô đến cạnh chiếc đàn dương cầm cách đó xa.
Đưa tay mở nắp đàn, ngón tay Phó Nhiễm tự chủ vươn đến, đầu ngón tay rơi xuống các phím đen trắng, Minh Thành Hữu xuống ghế.
" đàn cho em một bài."
Thời gian giống như lúc , khi Phó Nhiễm thấy đầu tiên Minh Thành Hữu chạm cây đàn.
Khóe miệng Phó Nhiễm chứa ý , cô bên cạnh Minh Thành Hữu, ngón tay thon dài của để phím đàn.
"Vẫn là son đến mi ?"
Anh khẽ nhếch miệng, bộ dáng vẫn bướng bỉnh cao ngạo như , ngón tay kềm chế lướt nhanh qua phím đàn.
Phó Nhiễm gật đầu.
"Có tiến bộ, học lúc nào ?"
"Anh học cái gì, cũng là việc kh
Minh Thành Hữu chắc chắn.
"Muốn đàn một bài ?"
"Có."
Phó Nhiễm chờ ngón tay sẽ đàn những nốt nhạc vui sướng, nhưng chậm chạp gì, một lúc lâu, dậy qua bên cạnh lấy một tập nhạc.
Minh Thành Hữu chỗ cũ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, đàn cho Phó Nhiễm chính là bài cô qua, cũng là một bài trong sách hướng dẫn đàn.
Hônlễ trong mộng.
m thanh phát , là Minh Thành Hữu học qua, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn nên vẫn lưu loát, đôi khi sẽ xuất hiện đoạn âm rõ, nhưng Phó Nhiễm cảm thấy khúc nhạc chính là bài đàn nhất cô .
Cũng thể là do cảnh, đúng với tâm sự lúc của cô.
Một khúc khó thành, Phó Nhiễm đang đặt tay ở đầu gối đưa lên vỗ tay.
"Rất êm tai."
Ngón tay Minh Thành Hữu vô ý thức đụng phím đàn.
"Phó Nhiễm, đàn cho em ?"
"Không ."
Phó Nhiễm thành thật trả lời.
"Tốt lắm."
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, đó hai tay đặt lên phím đà
"Về đàn cho em thì em cũng đừng , em sẽ đàn ."
Phó Nhiễm khẽ nhếch miệng, đôi khi đàn ông mang mười phần tính trẻ con.
"Đã là , nếu nhiều thời gian luyện tập khẳng định thể đàn hơn bất cứ ai."