"Còn thời gian nữa ?"
Minh Thành Hữu thuận miệng một câu, đem bầu khí thoải mái thật vất vả mới biến mất, Phó Nhiễm giữ nụ gượng gạo miệng, cũng ý thức khí như là đột nhiên , Minh Thành Hữu về phía tập nhạc.
"Có nữa ?"
Chắc hẳn là chỉ học bản nhạc , tập tập , nhưng Phó Nhiễm cũng thấy buồn chán, thậm chí hy vọng thời gian thể dừng ở giây phút .
Di động vang lên một nữanhưng cũng phá tan bầu khí .
Minh Thành Hữu đóng nắp đàn.
"Đã đói bụng ?"
"Vừa đúng lúc."
Anh , thật sự trùng hợp, bụng lập tức kêu vang. Minh Thành Hữu định dậy đến phòng bếp, Phó Nhiễm điện thoại kêu, cô ngoài bắt máy.
"Alo."
"Tiểu Nhiễm, em ở ?"
"Cung Nguyện đúng ?"
Lý Lận Thần im lặng một lúc.
"Không việc gì."
"Em đang ở bên ngoài chút việc, chuyện ảnh cưới để tính , nếu chụp, thể cho em một tiếng."
Cô cúp điện thoại, ngẩng đầu thấy Minh Thành Hữu lấy hai quả trứng gà cùng một gói mì sợi từ trong tủ lạnh .
"Không là ở đây ?"
"Lâu lâu sẽ đến, dù nơi đây từng là nhà, thể để cho nó ."
Minh Thành Hữu xong, xoay phòng bếp. Phó Nhiễm bước tới định cùng.
"Không cần giúp ?"
"Không cần."
Minh Thành Hữu cúi đầu, động tác hết sức chăm chú. Có , phụ nữ lúc mang thai chính là hoàng hậu, đương nhiên hưởng thụ bộ nuông chiều, nhưng Minh Thành Hữu , Phó Nhiễm điều đó.
Anh cắt mỏng cà chua, nhớ tới đầu tiên Phó Nhiễm đồ ăn cho .
Cà chua trứng gà.
Phó Nhiễm áp mặt khung cửa, suy nghĩ xuất thần, càng suy nghĩ càng thêm buồn bã.
Tay nghề của Minh Thành Hữu khá là mấy, ít nhất cũng chỗ khét ăn , trứng xốt cà chua cũng đúng vị, nhiều muối, khẳng định là cần cho thêm.
Phó Nhiễm cũng tỏ dáng vẻ hưởng thụ.
Chính là còn thể đối phó, miễn cưỡng cũng thể ăn , nghĩ đây là đầu tiên bếp, Phó Nhiễm ngẩng đầu chằm chằm Minh Thành Hữu đang chậm rãi ăn mỳ, bộ dáng lúc ăn của vẫn như , tao nhã đến mức quên cả ăn.
"Minh, Thành Hữu."
Phó Nhiễm do dự mãi một lúc mới mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-540.html.]
"Sao nước ngoài, phương tiện chữa bệnh bên đó khẳng định là hơn so với trong nước."
"Bây giờ thì ở cũng giống ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu Phó Nhiễm.
"Có trái tim phù hợp, bọn họ sẽ báo cho ."
"Vậy..."
Khóe mắt Phó Nhiễm nheo .
"Rất khó tìm?"
Chuyện vốn là vấn đề nhạy cảm, đến ánh mắt Minh Thành Hữu cũng thể thản nhiên nhận.
"Ừ, khó, vốn là di thể hiến tặng ít, còn tìm để phù hợp với chính , cho nên nhiều đến c.h.ế.t cũng tìm di thể thích hợp với ."
Phó Nhiễm , tâm tình càng rơi xuống tận cùng.
"Thành Hữu, chúng tách , cần ở cùng một thành phố."
Minh Thành Hữu gắp sợi mỳ lên, tầm mắt.
"Vì ?"
"Em tin là hiểu."
Trong mắt Minh Thành Hữu ảm đạm, Phó Nhiễm lớn tiếng.
"Anh nước ngoài , tìm một nơi thich hợp, hoặc là đảo Hữu Nhiễm cũng mà."
Sắc mặt lộ vẻ giật , Phó Nhiễm tiếp.
"Lần đầu tiên em ."
Minh Thành Hữu gật đầu, cô nghĩ là đáp ứng .
"Anh rời , lẽ sẽ hơn đối với chuyện của hai chúng ."
"Cho xem ngày em cử hành hôn lễ ."
Một chiếc đũa trong tay Phó Nhiễm rơi xuống bên chân, cô nặng nề đặt chiếc còn lên bàn.
"Anh còn ngại là c.h.ế.t đủ nhanh ? Minh Thành Hữu, cái loại thống khổ nếm qua nên mới cũng nếm thử, cho là một hôn lễ mới cho quyết tâm buông tay ?"
Phó Nhiễm lấy tay chỉ nơi n.g.ự.c .
"Nơi mỗi ngày vẫn luôn đau, Minh Thành Hữu, cũng đừng lừa dối , một trái tim khỏe mạnh còn đau c.h.ế.t , huống hồ là ?"
Anh kinh ngạc chằm chằm n.g.ự.c Phó Nhiễm.
Bỗng nhiên cảm thấy, lời đến bên miệng tất cả đều vô lực, lời cần rõ nữa, ở đảo Hữu Nhiễm như đến đột nhiên ném giấy đăng ký kết hôn, bao nhiêu thật giả đóng kịch, Phó Nhiễm còn thể phân biệt rõ ràng ?
Khi đối mặt với sự sống và cái c.h.ế.t đặt, một chữ giải thích cũng đều là dư thừa, , cô cũng , như là đủ .
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về, hai tuyệt nhiên lên tiếng, xe chạy đến nửa đường, mới mở miệng .
"Được, đáp ứng em, rời khỏi nơi ."