Phó Nhiễm cầm bút tay, do dự dám ký, đối diện là Minh Thành Hữu, hồ sơ trong tay điền xong, đẩy qua một bên, đưa tay chống má Phó Nhiễm.
Cô nắm bút thật chặt, chữ ký cứng cáp của Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện khuôn mặt đang gần ngay mắt, trán hai cơ hồ như đụng .
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ chỗ cô cần điền.
“ Chuyện đến nước , em còn suy nghĩ gì nữa?”
Phó Nhiễm yên, thở dài một .
“ Em chỉ cảm thấy bất ngờ.”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vuốt ve.
“ Không bất ngờ gì cả, đây là những chuyện chúng nên .”
Minh Thành Hữu đan mười ngón tay của và cô , mắt cô, mặc dù trong phòng bệnh ánh đèn chói mắt lắm, mùi thuốc sát trùng, nhưng đây vẫn là bệnh viện, : “Phó Nhiễm, thật với em, cầu hôn em mà đúng chỗ, cũng hoa tươi và nhẫn cưới, nhưng hứa, sẽ dốc hết sức quan tâm chăm sóc em.”
Phó Nhiễm đôi mắt thành kh tình của , cô cũng đưa tay đặt lên bàn tay , : “ Anh em nghĩ gì ?”
Sợ rằng ít như và cô, ở trong phòng bệnh, ký giấy đăng ký kết hôn.
Phó Nhiễm đặt bút xuống, ký tên cô .
Lý Vận Linh cùng luật sư Lý, Minh Thành Hữu đưa hai tờ giấy mặt cho bà xem.
Lý Vận Linh xem đưa cho luật sư bên cạnh, : “Tiểu Nhiễm, nhiều chuyện như , nghĩ tới con và Thành Hữu thật sự duyên, về hai đứa cố gắng sống cho .”
“Vâng, con .”
Lý Vận Linh câu , đầu lông mày nhếch lên theo bản năng, ánh mắt như suy nghĩ điều gì, liếc tờ giấy trong túi, .
“ Sau khi xuất viện, con về nhà ở cùng , thể trạng bây giờ của Thành Hữu lắm, yên tâm.”
“Mẹ, chúng con tiên về nhà riêng.”
Minh Thành Hữu tiếp.
“Chờ khi thể con hơn, còn đám cưới nữa, con ở riêng với Phó Nhiễm một ít ngày.”
Lý Vận Linh thế, vội vàng khuyên bảo.
“ Đám cưới thì mời một vài quen mấy bàn thôi, chờ cho thể con lên tính .”
Phó Nhiễm cũng đồng ý.
“ thế, bụng của cũng lớn , nên quá mệt mỏi, cứ theo ý của .”
Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
“ Được.”
Luật sư Lý đem cất tài liệu , : Nếu như còn chuyện gì nữa, xin phép về , chuyện kết hôn sẽ cố gắng xong trong thời gian ngắn nhất”
“Luật sư Lý, đợi chút.”
Minh Thành Hữu vén chăn lên, chuẩn dậy.
“ còn lập một phần di chúc.”
Phó Nhiễm và Lý Vận Linh đều ngẩn .
“Thành Hữu!”
Lý Vận Linh nghĩ đến nội dung phần di chúc, liền : “Sao bây giờ con lập di chúc, sợ xui xẻo , thời gian còn nhiều mà.”
“Mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-548.html.]
Minh Thành Hữu ngắt lời bà, tiếp.
“ Lập di chúc sớm là chuyện bình thường mà thôi, đề phòng bất trắc.”
Phó Nhiễm ở ben giường, cô .
“Em đồng ý với ý kiến của .”
Cô đưa mắt .
> Chuyện cần vội.”
Minh Thành Hữu mệt mỏi thở dài, .
“ Luật sư Lý, ông ngoài .”
Thần sắc Lý Vận Linh thoáng buông lỏng, bà và luật sư Lý khỏi phòng bệnh, đóng cửa , bà với luật sư: “ Nên như thế nào, hẳn nên hiểu rõ?’’
Luật sư Lý do dự một chút.
“Chuyện ?”
“Chỉ là một thao tác nhỏ mà thôi, tin tưởng nên mới tìm đến , chỉ Phó Nhiễm chiếm lợi ích mà thôi, cần lo lắng.”
“Vâng, .”
Phó Nhiễm dìu tới sô pha, .
“ Thành Hữu, chúng mới giấy kết hôn liền lập di chúc, điều em khó xử ?”
Minh Thành Hữu kéo tay cô, ý bảo cô bên cạnh.
“ Anh cũng thế, chỉ là thử dò xét mà thôi.”
“Dò xét cái gì?”
Ánh mắt cô tràn đầy nghi vấn, Minh Thành Hữu nhếch miệng , mang theo một chút khổ sở.
“ Em còn nhớ em từng câu gì chứ? Chuyện trong Minh gia nhà thâm s
Thân thể dịch về , ngả xuống, thở một dài.
“ Không nâng cao tinh thần lên 100%, bảo đảm sẽ khác ăn tươi nuốt sống, tới một khúc xương cũng chừa.”
Phó Nhiễm mơ hồ cảm nhận áp lực của Minh Thành Hữu.
“ Chẳng lẽ tin ?”
Anh nâng tầm mắt lên cô.
“ Không là tin, mà là bà tin, lẽ bà tin tưởng , nhưng tin tưởng em.”
Phó Nhiễm ý tứ của , ánh mắt cô chua xót, gối đầu lên vai .
“Anh xem kìa, chúng ở cùng , cũng nên tin tưởng em chứ.”
Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt cô lòng.
“ Anh chỉ lo lắng cho tương lai mà thôi.”
“Không cần lo lắng.”
Cô ngăn nước mắt chảy xuống, tiếp.
“ Anh quên ? Em là con ngốc, thể yên cho khác khinh thường , huống chi em còn đứa bé, ai dám động tới em, em trả đó gấp đôi.”
Cô lo lắng mà mệt mỏi, cuộc sống đơn giản chút là , thế nhưng quá quan tâm đến cô.