Anh , vẻ mệt, liền dựa cô.
“Thành Hữu.”
Anh cảm thấy mắt nặng trịch, lười biếng đáp.
“ Anh đây.”
“Anh cần tranh đấu cùng Lão đại nữa ? Nói cho cùng, là vô tội, hai mươi mấy năm qua như một cơn ác mộng đối với , mặc dù em rõ chân tướng nhưng chịu với , còn thì em ở cùng ai cũng , nhưng cùng với . Anh coi như và gì, bỏ qua ?”
Sự áy náy cùng bất an cứ đeo bám cô, cô ăn ngủ .
Giọng vẻ lạnh lùng, đưa mặt cọ đỉnh đầu cô.
“ Không đấu nữa, cho cùng cũng chẳng còn gì hứng thú nữa .”
Trước đây còn tổng giám đốc, giò mới phát hiện, lôi kéo khác đệm lưng cho , mà Minh Tranh sống giùm phận con riêng của hai mươi mấy năm trời, giờ thì cũng nên trả cho .
Ngày xuất viện, Triệu Lan cũng đến giúp đỡ thu dọn đồ đạc, Lý Vận Linh thì kêu Tiêu quản gia thủ tục xuất viện.
Minh Thành Hữu sa lon, đang bận rộn, chợt .
“Con và Phó Nhiễm kết hôn !”
Lý Vận Linh lấy tinh thần, trong phòng bệnh chỉ mấy , bà và Phó Nhiễm , lời dĩ nhiên cho Triệu Lan .
Triêu Lan đang dọn dẹp bỗng dừng tay , vẻ mặt tràn đầy sự mừng rỡ.
“ Tiểu Nhiễm, là thật ?”
Phó Nhiễm , gật đầu.
“Thật quá.”
Triệu Lan bước tới nắm lấy tay cô, .
“ Cuối cùng hai con cũng đến với .”
Lý Vận Linh đỏi sắc mặt, bỏ đồ xuống.
“ Chú Vương vẫn đang chờ ở , dọn dẹp mau lên còn .”
Triệu Lan kìm sự vui mừng.
“ Tiệc rượu ? Khi nào ?”
Minh Thành Hữu đang ngoài của sổ, liền thu ánh mắt về, dậy.
Lý Vận Linh cầm túi giường .
“ Tiểu Nhiễm, con với Thành Hữu ngoài , còn để cho Tiêu quản gia ”.
Bà tới mặt Triệu Lan, .
“ Chuyện của Thành Hữu và Phó Nhiễm kết hôn bà cũng đừng rêu rao khắp nơi, hiện tại nó càn sự yên tĩnh.”
“Được,
Triệu Lan liên tục gật đầu, đây là câu của Thành Hữu bà vui nhất từ đến nay.
Chú Vương dừng xe của, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm bước xe , xe chạy một đường tới nhà riêng, dắt tay cô trong nhà, .
“Chú Vương, chú về .”
“Vâng, Tam thiếu.”
Minh Thành Hữu đưa chìa khóa cho cô, cô xoay ngắm bộ nơi , quanh quẩn , cô nheo nheo mắt, thấy cô và dường như trở cái đêm hai đính hôn , thời gian như thoi đưa, cái gì mất cũng tìm .
Phó Nhiễm mở cửa phòng khách, bước , đập mắt cô là một cái bánh kem ba tầng, bên trong treo đầy đèn lồng cùng dây ruy băng, nơi khúc cua cầu thang, còn một tầng ly chân cao xếp hình tháp, đường trải đầy thảm đỏ, thức ăn đủ màu sắc, Minh Thành Hữu từ phia ôm cô , .
“Đây là nơi thuộc về và em, là hôn lễ của chúng .”
Phó Nhiễm đưa mắt bốn phía.
“ Làm nghĩ cái ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-549.html.]
“Anh kêu Huống Tử tới đây bố trí.”
Phó Nhiễm nhếch miệng , hỏi.
“ Anh ?”
Minh Thành Hữu ôm chặt hai tay cô.
“ Cậu dám gặp
“Em dám gặp thì .”
Anh , hôn khẽ lên má cô, đưa tay lên bụng cô.
“ Hôm nay là ngày kết hôn của chúng .”
Phó Nhiễm , tránh .
“Cũng hôm nay, giấy đăng ký kết hôn ký mấy ngày mà.”
Minh Thành Hữu chỉ , , cô kịp quan sát hết, liền kéo khỏi phòng khách, lên xe, cài dây an cho cô, cô hỏi.
“ Chúng ?”
“Đến nơi em sẽ .”
Xe chạy một đường đến cục dân chính, Minh Thành Hữu xuống xe , cầm tài liệu trong tay , Phó Nhiễm ngẩng đầu , hỏi.
“ Kết hôn?Ly hôn?”
Minh Thành Hữu kéo cô ngoài, cầm tài liệu đập lên đầu cô, .
“Kết hôn.”
“Không luật sư Lý ?”
“Ban đầu cũng dùng chiêu lừa Vưu Ứng Nhụy.”
Minh Thành Hữu kéo cô trong.
span>Về , lời em chỉ nên tin một nửa.”
Hai xếp hàng đợi chụp hình, cầm tay cô, dùng sức mà kéo, đưa tay chạm mực đỏ, nhân viên đưa giấy kết hôn cho , còn .
“Chúc mừng.”
Phó Nhiễm cầm tờ giấy trong tay, cảm thấy nặng trĩu, Minh Thành Hữu đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cho cô, .
“Đi, chúng tới việc theo thủ tục, giấy hôn thú cũng cầm .”
Phó Nhiễm ảnh hai chụp chung, ngón tay cẩn thận mơn trớn, đem cất trong túi, hỏi .
“ Ban đầu giả ở đây ?”
Minh Thành Hữu ôm vai cô.
“Chuyện như thế, giả chứng từ nguy hiểm.”
Hai bước cửa cục dân chính, bên cạnh một vài đôi đang , lẽ do mới kết hôn, nên thần sắc của .
Cô cũng vui sướng, chợt liền đưa tay cản cô .
“ Coi chừng chân.”
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng, đột nhiên dừng chân, Phó Nhiễm đang thì xoay hỏi.
“ Chuyện gì?”
“Có chúng cần kêu khách sáo một chút ?
“Là ?”
Cô thấy đôi môi hé mở, ánh mắt long lanh.
“Minh phu nhân.”
Miệng cô khô khốc, , nước mắt như tuôn , cô khẽ lấy giọng, nhẹ nhàng : “ Minh .”