Một quả bóng bay Sói xám, một Sói đỏ, treo ở kính chiếu hậu của chiếc xe một trái một .
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, vẫn ít tò mò theo như .
Xe thẳng đưa hai trở Y Vân thủ phủ, dừng ở ga xe, vẻ vui sướng.
Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu chỉnh cổ áo, hai tổ chức hôn lễ, ngay cả Lý Vận Linh cùng Minh Vanh cũng .
Bọn họ rót đầy sâm banh ly xếp thành chồng cao, cắt bánh ngọt, Minh Thành Hữu cầm hai ly sâm banh lên tới mặt Phó Nhiễm, cánh tay vòng qua tay Phó Nhiễm, uống rượu giao bôi cùng cô.
Trong lòng quá nhiều chua xót cùng với ngọt ngào, hạnh phúc thật khó khăn mới , đến đúng lúc khi lo lắng giữa rang giới sự sống và cái c.h.ế.t cận kề.
Minh Thành Hữu ở đàn dương cầm, đưa bản nh
"Mở hộ ."
Phó Nhiễm mở nắp đàn , đập mắt là hai chiếc nhẫn đính kim cương.
Kiểu dáng mới độc đáo, đường viền cắt thành sáu cạnh, Minh Thành Hữu cầm một chiếc lên, đó nâng tay Phó Nhiễm, chiếc nhẫn từ từ đeo ngón áp út, vặn.
Phó Nhiễm đưa tay giơ lên mắt.
"Có tên ?"
"Tên là luân hồi."
"Cái tên quái dị."
Phó Nhiễm nghiêng mặt sang một bên, Minh Thành Hữu đem một chiếc nhẫn khác đưa cho cô.
Hai đụng tay .
"Để ."
"Hôm nay thể đàn bài khác ?"
"Em khúc gì?"
"Tùy ."
Phó Nhiễm dựa đầu bả vai Minh Thành Hữu.
"Lúc vui thì hợp với cảnh chứ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-550.html.]
Cánh tay Minh Thành Hữu ôm chặt eo cô.
"Mà chỉ học mỗi một bài Hôn lễ trong mộng, thể thử đàn bài khác, nhưng khẳng định là khó ."
Cũng may, chút tự rõ
Lý Vận Linh gọi điện thoại tới, căn dặn Phó Nhiễm chú ý mấy việc, bao gồm thuốc của Minh Thành Hữu để ở chỗ nào, ăn thế nào, Phó Nhiễm cẩn thận lắng , nhưng Lý Vận Linh cảm giác yên lòng, dặn dặn đó mới cúp điện thoại.
Hôm nay ở Y Vân thủ phủ, trừ bọn họ thì khác, Phó Nhiễm tựa đầu bồn tắm mát xa, Minh Thành Hữu cạnh tắm cho cô, nước khẽ sóng sánh phần bụng nhô lên, bàn tay men theo đùi cô dời xuống phía , thấy bao trùm nơi thần bí.
Phó Nhiễm đập tay , Minh Thành Hữu khẽ nhéo bên chân cô.
Anh dựa cằm bả vai trần của cô, chút khó thể kìm lòng.
"Làm thế nào, bác sĩ dặn thể ."
Bàn tay Phó Nhiễm dính đầy bọt xoa nhẹ lên mặt Minh Thành Hữu.
"Nhịn một chút , hiện tại em mang thai, nhịn giống như ."
Bàn tay đưa tới n.g.ự.c cô trêu chọc.
"Em là phụ nữ, là đàn ông, tại thể giống như ?"
Minh Thành Hữu tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, dẫn cô khỏi phòng tắm.
Phó Nhiễm nắm tay của thật chặt, theo tình trạng sức khỏe bây giờ của , bế cô đều là điều quá đỗi xa vời.
Minh Thành Hữu trang trí chữ hỉ màu đỏ khắp nơi, khí, giường đầy vật phẩm theo phong tục truyền thống, Phó Nhiễm quần áo ở giường, ngủ ở bên cạnh cô, hai duy trì tư thế áp trán , nhất định là giống như đêm tân hôn.
Minh Thành Hữu đưa hai tay chống ở hai bên Phó Nhiễm, nhận thức động tác của , cô vội đẩy lồng n.g.ự.c của .
"Anh quên bác sĩ dặn chuyện gì ?"
"Anh chỉ là âu yếm mà thôi, sẽ gì khác."
Nụ hôn nóng bỏng mang theo khao khát tìm tòi ở bên tai Phó Nhiễm, cô thể tiếng hít thở rõ ràng rối loạn của , lồng n.g.ự.c áp chặt, trái tim tưởng như thể vỡ bất cứ lúc nào, Minh Thành Hữu cắn cắn vành tai cô, cô như phả một ngọn lửa nóng bỏng, cảm thấy giống như thiêu cháy.
Khó thể kìm lòng nổi, cô ôm cổ của Minh Thành Hữu, thể áp chặt hơn, đưa tay cởi áo ngủ cô, cô cũng thể chờ đợi tháo dây áo sang bên hông.
Hai thể, mang theo khao khát khó thể nhịn, cảm giác yêu bao trùm tất cả, nhưng cũng cố gắng thật nhẹ nhàng.
Có một chút mồ hôi rịn , ánh đèn màu mật ong ở đầu giường bao phủ xuống, hai cánh tay Minh Thành Hữu vòng chặt, hận thể đem Phó Nhiễm nhập trong cơ thể , khẽ há miệng cắn cắn ở n.g.ự.c cô.