"Đau."
Anh áp mặt vào phần lưng Phó Nhiễm, cẩn thận vuốt ve.
"Anh không nhịn được, làm thế nào bây giờ?"
Giọng điệu mang theo bất đắc dĩ, làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
Phó Nhiễm lật ngườiối diện Minh Thành Hữu.
"Nếu không, em sang phòng khách ngủ đi."
Toàn thân anh không có chỗ nào là không nóng, Phó Nhiễm chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.
"Nếu không nhịn được, dậy đi tắm thôi."
Minh Thành Hữu cố chịu đựng, trên trán đã nổi gân xanh, hai tay anh lại ôm cô vào trong n.g.ự.c lần nữa.
"Nếu không, chúng ta thử một chút đi?"
"Không được!"
Phó Nhiễm cự tuyệt không chút do dự.
Minh Thành Hữu đau khổ khó nhịn nổi, đem hai tay Phó Nhiễm đặt lên bên người mình.
"Anh bảo đảm không có việc gì."
Làm sao Phó Nhiễm có thể cho anh thử chứ.
Minh Thành Hữu vạch chân của cô ra, cô ra sức cong lên, cố hết sức nhưng vẫn không thể bằng anh.
"Cùng lắm là trước lúc cao trào, anh có thể khống chế được."
Hai tay anh giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Phó Nhiễm, thân thể bắt đầu có động tác.
Minh Thành Hữu thở dốc, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Phó Nhiễm đưa tay giữ chặt thắt lưng anh, phần lưng áp chặt vào đệm giường sau đó lật người lại, không phí bao nhiêu hơi sức liền đẩy Minh Thành Hữu ra.
Anh nhắm chặt mắt, thân thể nằm xuống, há miệng thở hổn hển kịch liệt, chỗ n.g.ự.c kề nhau có thể cảmịp đập trái tim của nhau.
Bên trong gian phòng là bóng tối ngập tràn, không nhìn thấy rõ mặt của nhau, nhưng Phó Nhiễm vẫn có thể cảm thấy tầm mắt mơ hồ.
Cô ôm chặt lấy phần lưng Minh Thành Hữu.
"Em kể cho anh nghe một câu chuyện cổ tích được không?"
Anh nhắm chặt hai mắt không nói lời nào.
"Cách đây thật lâu, có một ông lão đánh cá, mỗi ngày đánh cá để duy trì cuộc sống. Nhà ông lão đánh cá này rất nghèo khó, mặc dù ông lấy nghề đánh cá để kiếm sống, nhưng lại có một thói quen kỳ quái, mỗi ngày chỉ thả bốn mẻ lưới, chưa bao giờ thả nhiều hơn một mẻ."
Minh Thành Hữu từ từ mở mắt ra, lời nói mang theo vẻ mệt mỏi.
"Có câu chuyện cổ tích kỳ quái như vậy sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-552.html.]
"Em mua bộ truyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm, em muốn mỗi đêm sẽ kể chuyện cổ tích cho bảo bối nghe."
Minh Thành Hữu nghe lời nói của Phó Nhiễm, cũng từ từ bình tĩnh lại, bàn tay cô khẽ vuốt ve sau lưng anh, một hồi lâu sau, anh thấy buồn cười.
"Này, động tác của em cứ như đang chải lông cho vật cưng vậy."
Sau đó nghĩ lại, cảm giác có gì đó không đúng, tự mình nói mình.
Phó Nhiễm đẩy anh, để cho anh nằm im bên cạnh mình.
"Có khá hơn chút nào không?"
Minh Thành Hữu giơ cánh tay lên vắt ngang trước mắt, lồng n.g.ự.c vẫn còn phập phồng, sau một lát, anh bỗng lật người ra sức ôm chặt Phó Nhiễm
Cô lại bắt đầu sợ hãi, giọng nói không khỏi nổi cáu.
"Anh còn?!"
Minh Thành Hữu giống như giận dỗi cắn cô một cái, không đau lắm, buông ra tay sau đó xoay người đưa lưng về phía Phó Nhiễm.
Trong không khí im lặng đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, Phó Nhiễm áp mặt hướng phần lưng Minh Thành Hữu, cảm giác thân thể anh bỗng trở nên cứng ngắc, cô đắp chăn ngang n.g.ự.c cho anh.
"Ngủ đi."
Một hồi lâu Minh Thành Hữu cũng không động đậy, chỉ là nắm tay Phó Nhiễm, nắm nắm ngón tay khẽ xoa.
Cũng không biết là ngủ từ lúc nào.
Cái gọi là đêm tân hôn này nhiều lắm thì cũng chỉ coi như có thủ tục, khi Minh Thành Hữu tỉnh dậy, đưa tay sang hướng bên cạnh tìm kiếm, lại không thể chạm vào thân thể Phó Nhiễm.
Rửa mặt xong sau đó đi xuống dưới lầu, Phó Nhiễm đang chuẩn bị bữa ăn sáng trong phòng bếp, bên trong phòng khách đã dọn dẹp lại sạch sẽ, lúc Minh Thành Hữu đi vào phòng ăn thì Phó Nhiễm đã chuẩn bị xong đồ ăn đang lần lượt bưng ra.
"Anh đã dậy."
"Cứ dặn người giúp việc làm là được rồi, khó trách sao em dậy sớm như thế."
Phó Nhiễm cởi tạp dề ra.
"Dù sao cũng không nặng nhọc, vận động một cách thích hợp còn tốt đối với thân thể nữa."
Minh Thành Hữu đi tới ôm eo Phó Nhiễm.
"Haizz!
"Sáng sớm đã than thở là không tốt."
Anh vùi mặt vào cổ Phó Nhiễm, ngửi mùi thơm tỏa ra từ người cô.
"Cảm giác phải cấm dục thật là khó chịu, ngủ một giấc, cả người giống như có côn trùng đang bò trong người."
"Côn trùng?"
Phó Nhiễm vừa múc cháo, vừa nói chuyện.
"Nếu như vậy, hay là bắt cho anh con chim nhỏ để bắt sâu trên người anh đi?"