Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 557
Cập nhật lúc: 2025-04-27 14:20:04
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em mở cửa."
Phó Nhiễm đưa tay mở cửa.
"Hành động kỳ quặc."
Hai người trước sau đi vào phòng, một mình Triệu Lan đang ngồi chờ ở trước bàn lớn, thấy bọn họ tiến vào nhanh chóng
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu."
"Mẹ."
Triệu Lan vui vẻ tới gần, Minh Thành Hữu không nói gì ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa nói với Phó Nhiễm.
"Đừng nói nhiều, đợi đi ra ngoài nói không chừng lại chạm mặt nhau."
Lời này không hề ảnh hưởng đến Triệu Lan, bà kéo Phó Nhiễm ngồi vào bàn.
"Thành Hữu, chúc mừng các con."
Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, muốn lạnh nhạt bao nhiêu có lạnh nhạt bấy nhiêu.
Phó Nhiễm cầm lấy ly trà trên bàn, rót đầy chén, cô cầm chén đưa cho Triệu Lan.
"Mẹ, mời ngài uống trà."
Triệu Lan cảm động với xưng hô đó, ngón tay nhận ly trà không nhịn được run run, Minh Thành Hữu liếc qua, cũng có một chút cảm động.
Triệu Lan cầm tay Phó Nhiễm, lấy một hộp trang sức từ trong túi xách ra.
"Mẹ cũng không có lễ vật gì, cái này cũng là thành ý, con không chê thì cầm lấy đi."
Triệu Lan mở hộp trang sức, là một chiếc nhẫn đã lỗi mốt, bên trên có khảm một viên ngọc màu xanh, chắc là kiểu dáng từ lâu rồi, đã đến nước này, Phó Nhiễm cũng ngoan ngoãn cầm ở trong tay.
"Cám ơn mẹ."
"Sao không kêu người đem đồ ăn lên?"
bên cạnh nói chen vào một câu.
"Mẹ cũng không đói bụng, nghĩ đến hai đứa kết hôn liền phấn chấn."
Triệu Lan nói xong, hốc mắt sắp đỏ bừng.
"Tiểu Nhiễm, mẹ cám ơn con."
"Mẹ."
Triệu Lan lau khóe mắt, đứng dậy đi tới hướng Minh Thành Hữu ngồi ở trên sô pha.
Bà ngồi vào chỗ đối diện Minh Thành Hữu, anh vắt chân lên, ánh mắt xa cách, không phải muốn trốn tránh, chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào.
"Thành Hữu, kỳ thật mẹ có lời muốn nói nhưng vẫn luôn để trong lòng, năm đó, sau khi con được sinh ra, ngay cả một giọt sữa cũng chưa uống đã bị Vân Phong ôm đi, ông ấy gạt mẹ nói là con bị viêm phổi, mẹ không nghĩ tới..."
Triệu Lan thở dài, hiện tại Minh Vân Phong đã chết, nhiều câu oán hận cũng chỉ có thể biến thành một câu bất đắc dĩ.
"Nếu mẹ biết là như vậy, thà rằng mẹ giữ con ở lại, cho dù tương lai như thế nào cũng không quan trọng. So với tất cả nỗi đau của chúng ta, tổn thương nhất cũng là con cùng Minh Tranh."
Cuối cùng ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn thẳng vào bà, thấy Triệu Lan mấy ngày này gầy yếu, anh nhìn có chút mất hồn, Phó Nhiễm đứng dậy sau đi tới, Minh Thành Hữu giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
"Đi thôi."
Triệu Lan đi theo hai bước.
"Thành Hữu, hết thảy đều đã tốt lên, hiện tại có Tiểu Nhiễm cùng đứa nhỏ, con càng không nên buông xuôi."
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm đi ra khỏi ghế lô, đưa tay đóng
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vội vàng đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-557.html.]
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ vào cánh cửa.
"Mang đồ ăn vào đây."
"Vâng."
Phó Nhiễm khoác tay Minh Thành Hữu ra khách sạn, đúng lúc gặp ánh mặt trời trên phố, vẻ lo lắng trên mặt anh cũng bởi vậy mà bị xóa sạch.
"Phó Nhiễm, chúng ta đi đảo Hữu Nhiễm ở vài ngày đi, coi như hưởng tuần trăng mật."
"Vẫn là nên ở nhà thôi."
Một tay Minh Thành Hữu che ở trên trán, cảm giác thỏa mãn.
"Em yên tâm, cơ thể anh chịu nổi, hôn lễ đã không có giờ ngay cả tuần trăng mật cũng không cho em."
Phó Nhiễm kéo tay Minh Thành Hữu.
"Cho em về sửa soạn đồ đạc đã."
"Không cần."
Minh Thành Hữu thưởng thức ánh nắng chiếu trên mặt.
"Chỗ đó cũng không thiếu gì, đi riêng lẻ, anh cũng không muốn người nhà biết."
Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu kéo vào xe.
"Sao lại không đợi lái xe?"
"Chúng ta mặc kệ hắn."
Minh Thành Hữu nổ máy, Phó Nhiễm chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vốn nên là ngày vui vẻ nhất, trong lòng lại nặng nề khó chịu, vốn là lúc nhận được lời chúc phúc từ bạn bè, bây giờ cô lại luôn lo lắng dè chừng cho sức khỏe của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm giơ tay lên, làm cho ánh nắng chiếu lên mặt thật chói mắt, lúc này vốn nên rúc vào lòng cha mẹ làm nũng, nói xong con không muốn lấy chồng, bây giờ ngay cả nói chuyện với mẹ vài câu cũng không được đáp lại.
Minh Thành Hữu cầm tay cô.
"Nghĩ cái gì?"
"Nghĩ đến mẹ em."
Bàn tay anh nắm tay cô chặt hơn.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn cảnh vật đang bỏ lại sao lưng, nhìn cảnh vật quen thuộc ngày một xa dần, cô nghiêng đầu.
"Chúng ta đâu vậy?"
"Đi tới đảo."
"Bây giờ?"
Anh nói đi là đi ngay, một chút cũng không cho cô cơ hội chuẩn bị.
"Nghĩ là làm."
Minh Thành Hữu đạp chân ga, Phó Nhiễm nhanh chóng mở miệng.
"Chậm một chút!"
Xe đi vào bến tàu, du thuyền Minh gia luôn có sẵn, Minh Thành Hữu lại vòng quanh cố ý đi thuê một con thuyền, nói là muốn thuê vài ngày. Phó Nhiễm đứng ở trên boong tàu, gió hơi lớn, Minh Thành Hữu mang tới chiếu áo khoác vào cho cô,
"Có phải cảm thấy không thoải mái sao?"
"Rất tốt."
Phó Nhiễm tiến sát trong lòng anh, mặt biển bị ánh sáng chiếu phản xạ có chút chói mắt, cô nheo mắt lại, đầu ngả lên bả vai Minh Thành Hữu.
Rất xa, có thể thấy hòn đảo của bọn họ.
Hàng thông xanh biếc, ánh mắt nhìn tới liền có thể cảm nhận được yên tĩnh, sau khi cập bờ, Minh Thành Hữu lôi kéo Phó Nhiễm đi lên, đi xe đạp là không có khả năng, chỉ có thể ngồi xe ngắm cảnh đi thẳng tới biệt thự lần trước.
Đến trên đảo tránh được huyên náo ồn ào, cảm giác cuộc sống là một tiết tấu thật chậm, Phó Nhiễm đứng ở ban công nhìn ra xa, Minh Thành Hữu đến phòng ngủ sau đó liền mở máy tính, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Nhiễm đang dang tay ra, anh đẩy ghế ra đứng dậy sau đó tới phía sau Phó Nhiễm.