Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 570

Cập nhật lúc: 2025-04-29 04:53:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô muốn đi vào, Lý Vận Linh nhanh chóng giữ cánh tay cô lại.

 

"Để mẹ nói."

 

"Mẹ."

 

Phó Nhiễm nhanh chóng giữ bà lại.

 

"Bọn họ hiện tại đang rất đau buồn, mẹ trăm ngàn lần đừng nhắc đến chuyện tiền bạc."

 

Lý Vận Linh nhìn cô một lượt, rồi đẩy cửa đi vào.

 

Những dụng cụ cấp cứu hầu như đã gỡ ra gần hết, người phụ nữ khàn khàn giọng kêu khóc.

 

"Chúng ta đã 40 tuổi, cả đời chỉ có một đứa con, con đi rồi thì sau này chúng ta sẽ như thế nào đây?"

 

Phó Nhiễm thấy sống mũi cay xè, ánh mắt vô cùng khó chịu.

 

Lý Vận Linh biết thời gian không thể dừng lại, bà liền đi lên phía trước, nhìn thấy cảnh này dù là ai có kiên cường đến mấy cũng không mở miệng được, huống hồ chính mình cũng có tâm trạng giống như vậy, nguời đàn ông nhìn thấy bà, nhưng vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau của chính mình.

 

"Con! Còn không bằng là ta c.h.ế.t đi, đến đ.â.m c.h.ế.t ta đi."

 

Lý Vận Linh do dự một lát, sau đó vẫn mở miệng nói.

 

"Chuyện đã như vậy, các người có thể nghĩ thoáng một chút đi."

 

Hai người kia lơ đãng không nghe, ánh mắt Lý Vận Linh nhìn bọn họ nói.

 

"Tôi hy vọng ông bà cũng có thể tính đến cuộc sống sau này, như vậy sẽ khiến cho nó an tâm mà ra đi."

 

Người phụ nữ đang ôm bên giường đứng dậy nhìn bà hỏi.

 

“Bà là ai?"

 

"Tôi cũng giống như bà, cũng là một người mẹ."

 

Lý Vận Linh đi đến giường bệnh trước mặt, ánh mắt nhìn sang người c.h.ế.t nằm trên giường bệnh, mới có 20 tuổi.

 

"Con trai tôi bị bệnh tim, đang rất cần trái tim để giải phẫu, vừa mới được biết thích hợp với trái tim con bà, tôi xin các người đồng ý hiến tạng, để cứu lấy mạng sống của con tôi."

 

Phó Nhiễm che miệng lại, nước mắt hỗn loạn nóng bỏng, bả vai run lên từng đợt.

 

"Bà nói cái gì?"

 

Người mẹ kia dường như khó có thể tin, bà lớn tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-570.html.]

 

"Bà định lấy tim của con tôi?"

 

Cuối cùng một chữ, vừa thê lương mà bi thương, xuyên qua không gian tĩnh mịch bên trong phòng làm cho người ta hít thở không thông. Lý Vận Linh lặp tức lắc đầu.

 

"Hai người yên tâm, cuộc sống sau này của hai người tôi sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ không cho hai người có gì phải buồn, hoặc là, ông bà muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cứu cứu con

 

Đứng ở bên cạnh ,người đàn ông im lặng nãy giờ bỗng nhiên giận tím mặt.

 

"Biến, biến nhanh đi, muốn tôi bán tim của con tôi, chúng tôi thà đói chết, mau cút đi!"

 

Người phụ nữ cũng đi tới túm tay Lý Vận Linh.

 

"Đi ra ngoài, chúng ta không sẽ đồng ý, con tôi vừa mới c.h.ế.t bà còn có một chút nhân tính hay không, biến!"

 

"Các người hãy nghe tôi nói, đây là phương thức giải quyết tốt nhất."

 

"Vậy cứ để cho con bà cũng c.h.ế.t đi, để xem của lòng của bà có thể đau hay không đau!"

 

Sắc mặt Lý Vận Linh trắng bệch bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, bà đưa tay đè lên ngực, Tiêu quản gia vỗ nhẹ ở sau lưng bà.

 

"Phu nhân."

 

Bên trong phòng bệnh tiếng khóc dường như càng phát ra thê lương, Phó Nhiễm đứng ở cửa, trên mặt Lý Vận Linh đầy nước mắt.

 

"Tiểu Nhiễm, con mau đi khuyên bọn họ đồng ý, Thành Hữu thật vất vả đợi chờ cơ hội này, mẹ không muốn nó giống Vân Phong."

 

Tuy rằng cảm thấy không đành lòng, cảm thấy tàn nhẫn, nhưng đã đến phút này thì Phó Nhiễm không thể không làm. Cô đi đến trước giường, thấy rõ ràng là một thanh niên mặt tái nhợt, vốn là đang tuổi trẻ bừng bừng sức sống lại ra đi quá sớm.

 

Người phụ nữ đè nén tiếng khóc, ngồi bên cạnh con vẫn không nhúc nhích.

 

Phó Nhiễm định mở miệng, cổ họng lại như tắc nghẹn, một câu cũng nói không nên lời.

 

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đến cô.

 

"Các người còn muốn như thế nào nữa, đi ra ngoài!"

 

Phó Nhiễm nhận thấy, đây là cây cỏ duy nhất cô có thể bắt lấy để cứu Minh Thành Hữu, giống như cơ thể càng lúc càng trầm xuống, dần dần, cô cảm thấy lực bất tòng tâm, tuyệt vọng đã lên tới đỉnh điểm.

 

"Van cầu hai bác, cứu dùm chồng con."

 

"Các người không phải kẻ có tiền sao? Có tiền thì mua cái gì mà không được?"

 

Người đàn ông lại kích động một lần nữa, đưa tay chỉ vào người c.h.ế.t nằm trên giường.

 

"Con ta chính là bị một kẻ giàu có đ.â.m chết, say rượu mà còn đua xe, lúc ấy nó đang đi qua đường, mà đèn đường dành cho người đi bộ cũng đang xanh, nó có cái gì sai? Mà người thân của bọn chúng đến bây giờ cũng chưa xuất hiện qua một lần, nói cái gì mà hết thảy cứ tuân theo pháp luật, ta nói cho cô biết, muốn tim của con ta, các người có mơ cũng đừng nghĩ đến!"

Loading...