"Cũng là tất cả đều như .”
Phó Nhiễm đến chỗ phụ nữ.
"Nếu mất mà thể cứu khác, trái tim của còn thể đập, giống như cậy vẫn còn sống, dì , con thể hiểu nỗi đau của hai , nhưng bệnh tim của chồng con đặc biệt nghiêm trọng, mỗi ngày con chỉ sợ sẽ bất ngờ , con hi vọng lớn
nhất là thể trái tim khỏe mạnh, con cầu van hai , cứu một mạng ?"
Người đàn ông ở bên vợ đang do dự liền .
"Ta đồng ý, các vì sẽ con trái tim thể phù hợp, các mua trong bệnh viện đúng ? Ta , vì con vốn là thoát khỏi nguy hiểm, đêm nay đột nhiên bệnh tình nguy kịch, khẳng định là các hại c.h.ế.t nó, bệnh viện cũng tận tình cứu giúp, các lấy tim của con từ đúng ?"
"Không ."
Phó Nhiễm vội vàng lắc đầu, nhưng đó thể chịu lời cô chứ.
"Chắc chắn là các !”
Cô đưa tay giữ bụng.
"Con tiền mua mạng , nhưng nếu hai bác chịu cứu chồng con, cũng sẽ là con của hai bác, tim đang đập trong cũng chính la tim của con hai bác."
Người phụ nữ đưa hai tay che mặt thảm thiết.
"Có thật , con còn thể sống ?"
Phó Nhiễm thật vất vả thấy chút hy vọng, nhưng đàn ông đó đến bên cạnh vợ, chỉ Phó Nhiễm .
"Cô mau ."
"Con cầu xin ?"
"Được, cô cầu xin , cô quỳ bên ngoài."
Phó Nhiễm hầu như suy nghĩ gì liền quỳ rạp xuống bên giường.
"Chuyện quan hệ đến tính mạng, chỉ cần ngài gật đầu, là thể cứu một mạng , cầu ngài ."
Người đàn ông rớm nước mắt, nhưng đứa con đột nhiên nạn như , ông kích động túm tay Phó Nhiễm lôi cô ngoài.
Lý Vận Linh ở ghế, nhanh chóng đẩy Tiêu quản gia tới
"Thiếu phu nhân !"
Tiêu quản gia ở mặt Phó Nhiễm.
"Để đỡ cô dậy."
"Đừng đỡ con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-571.html.]
Một tay Phó Nhiễm đặt ở mép giường, vợ đứa con đang lên giường, đó về phía chồng bà.
" nghĩ con liền như rời khỏi, nếu thể đem tim cho khác, ít nhất con coi như còn sống!"
Lý Vận Linh thế, khẩn trương dậy.
Người đàn ông suy sụp ở bên cạnh giường.
"Người khi xuống mồ đều an bình, nếu ngay cả một cơ thể đầy đủ đều giữ , bà nhẫn tâm ? bao giờ khác con , nếu một ngày bà thấy khác mang tim con bà sống mạnh khỏe, bà sẽ nghĩ như thế nào, bà chẳng lẽ sợ con lạnh như băng cả đêm mà thấy đau lòng ?"
"Không!"
Bà rống lên, chạy qua ôm đứa con giường.
"Mẹ thực xin con, thực xin con."
Nước mắt Phó Nhiễm chảy đầy mặt, cảm giác bất lực tràn ngập , nghĩ tới Minh Thành Hữu đang từ từ gầy yếu còn thể chống đỡ bao lâu, cô chỉ thể dốc hết lực, Phó Nhiễm hai tay giữ chặt ống quần đàn ông.
"Van cầu các , đứa bé của con cần cha, con nó sinh tình thương của ch
"Nói cái gì chúng cũng sẽ đồng ý, thôi."
Chủ nhiệm cùng y tá trưởng nữa trở phòng bệnh.
Lý Vận Linh dường như ý thức cái gì, cuống quít qua ngăn ở mặt, cho chúng thêm một ít thời gian nữa ?
Y tá trưởng giải thích.
"Người nhà đồng ý, chúng cũng biện pháp, dựa theo quy trình của bệnh viện mà thôi."
Chủ nhiệm thở dài, sắc mặt mệt mỏi.
"Còn tiếp theo, thể chờ nữa .?"
Lý Vận Linh vẻ mặt hỏng mất.
"Có cái gì cũng cho bọn họ đồng ý, đây là cơ hội duy nhất của Thành Hữu ."
Người đàn ông dùng sức đẩy Phó Nhiễm , cũng kéo cánh tay của cô đẩy ngoài.
Chủ nhiệm cùng y tá trưởng .
"Thực xin , chúng rút máy thở."
"Không."
Tâm tình Phó Nhiễm đọng trong khoảnh khắc bỗng như trào .
"Lại cho một chút thời gian, một chút là ."
thái độ của nhà cương quyết lạ thườngMuốn trái tim của con các mơ cũng đừng nghĩ tới, còn nữa, cái gọi là lương tâm bác sĩ, tim , , lấy , tim của vẫn là sống, cho các lấy!"