"Phó Nhiễm."
gọi tên của cô,
"Em , cam lòng cũng vô dụng."
Minh Thành Hữu đến kế tiếp bậc thang, Phó Nhiễm đưa hai tay ôm cổ , quá mệt mỏi, một chút tinh thần đều .
Rạng sáng ở cửa bệnh viện, ngẫu nhiên qua. Minh Thành Hữu xoay , hai tay gắt gao đem cô ôm trong ngực.
"Phó Nhiễm, cứ như , đừng ."
Một nhà bệnh nhân qua bọn họ, ánh mắt bọn họ hiếu kì
"Thành Hữu, em mệt mỏi quá, còn thể gì, gì…"
Phó Nhiễm siết chặt cánh tay.
"Em cũng thể thể hiểu tâm lý bọn họ, đối với thật vất vả mới hi vọng vụt mất, còn chẳng trách bất cứ ai."
Minh Thành Hữu khẽ hôn lên mặt cô.
"Vậy bây giờ đừng gì nữa, mang em về nhà."
Phó Nhiễm ôm lấy lưng buông, ánh mắt thủy chung cảm giác .
Bông tuyết bay xuống rớt vai, Minh Thành Hữu khẽ vỗ nhẹ lên thắt lưng cô.
"Đi thôi."
Trên đường trở về, Minh Thành Hữu lấy chìa khóa tự lái xe, tốc độ xe chậm, ban đêm yên lặng gần như tiếng gió.
Phó Nhiễm nghiêng đầu, mặc chiếc áo khoác nam, ánh mắt nheo đó dựa lưng ghế dựa, hẳn là đang ngủ.
Minh Thành Hữu cầm tay cô, ngoài cửa sổ xe tối đen như mực, u ám giống như kéo con đường ngày càng vô tận, mím miệng thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt khổ sở, ở bên ngoài phòng bệnh thấy Phó Nhiễm quỳ xuống nhà bệnh nhân , trái tim như vỡ nát.
Người phụ nữ của , hẳn là nâng niu ở trong lòng bàn tay, giữ chặt trong lòng, thể cho cô quỳ xuống khác.
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm thật chặt.
Lúc , bên ngoài cùng bên trong phòng bệnh tuy rằng chỉ bức tường ngăn cách, cũng là sinh tử giao , nếu như tuyệt vọng, cào so với Minh Thành Hữu thể cảm nhận sâu sắc hơn.
Anh chằm chằm về con đường phía , những ngọn đèn ven đường nối dài, kỳ thật Phó Nhiễm cũng ngủ, xe đến gara Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu ở vị trí lúc nãy nhúc nhích, Phó Nhiễm mở mắt , thấy nghiêng mặt hướng ngoài của sổ xe, ánh mắt xuất thần.
Nghe động tĩnh, Minh Thành Hữu đầu cô, hai cũng ai chuyện, xuống xe, nắm tay trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-573.html.]
Phó Nhiễm giầy ở cửa, Minh Thành Hữu vốn định bật đèn, nhưng nghĩ đến Phó Nhiễm đang mang thai tiện, đèn trong Y Vân thủ phủ sáng lên màu mật ong, hai cùng lên lầu.
Phòng trong máy sưởi vặn, xua tan lạnh lẽo, Phó Nhiễm đến giường tay chân vẫn lạnh, Minh Thành Hữu đem tay cô ủ lòng bàn tay, Phó Nhiễm dụi đầu n.g.ự.c .
"Đèn chói mắt, tắt ."
Minh Thành Hữu cô đang kiềm nén tiếng , thở dài, vươn tắt đèn. Anh xoa bóp hai tay Phó Nhiễm, đó xoa chân cho cô.
"Còn lạnh ?"
Cô lời nào, sợ sẽ phát tiếng khoc, liền lắc đầu. Anh cầm tay cô để lên bên miệng.
"Đừng , Phó Nhiễm, trải qua nhiều chuyện như chúng tính đến tình huống nhất, chuyện đó cũng tính cái gì, em chỉ là nhất thời khó thể chấp nhận mà thôi."
"Em ."
Phó Nhiễm vươn tay cánh tay ôm lấy thắt lưng Minh Thành Hữu.
Ngoài cửa sổ bông tuyết càng lúc càng lớn, thể âm thanh vắng lặng lạnh lùng khẽ nhếch khóe miệng.
"Còn như con sinh sẽ là đứa nhỏ , mỗi ngày sẽ cho em ngủ yên."
Phó Nhiễm buông tay , cô xoay đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, cũng lưng , để một cách. Cả hai đều cho đối phương thấy nỗi đau của chính , đưa lưng một tự giữ lấy nỗi đau, kỳ thật càng đau hơn.
Điện thoại di động của Minh Thành Hữu tắt máy, còn của Phó Nhiễm đặt ở tủ đầu giường, Lý Vận Linh gọi gọi vẫn .
Chú Vương chở Tiêu quản gia cùng Lý Vận Linh vội vàng về Y Vân thủ phủ, thấy giầy của hai ở cửa mới bớt lo lắng.
Ánh mắt Tiêu quản gia lộ vẻ lo lắng.
"Phu nhân, tới lầu hai xem ?"
Lý Vận Linh ở cửa, xua tay.
"Thôi khỏi, để cho bọn chúng yên tĩnh ."
"Vâng, hôm nay bà sẽ nghỉ đây chứ?"
"Không."
Lý Vận Linh vô cùng mệt mỏi.
"Ta còn về đốt cho Vân Phong nén hương, kể chuyện cho ông , hy vọng ông thể phù hộ Thành Hữu qua khỏi."
Bên lầu truyền đến tiếng ô tô chạy , hai vẫn ở giường nhúc nhích, một hồi lâu, Phó Nhiễm xoay , đưa tay ôm chặt Minh Thành Hữu từ phía . Cô áp mặt cổ . Thật ấm áp, như nhập trong cơ thể Minh Thành Hữu.