“Khóc cũng gì, bác sĩ còn kéo dài bao lâu nữa.”
“ thăm nó một chút.”
Lý Vận Linh mắt chăm chăm về phía .
“ Bà tới chỉ thể bệnh tình của nó nặng hơn, hiện tại bụng Phó Nhiễm cũng lớn lắm , nếu như Thành Hữu chuyện gì, bà chịu ?”
Hai vai Triệu Lan run run, Lý Vận Linh tiếng , trong lòng cảm thấy phiền não, bà cố nén giọng với Triệu Lan: “ Thành Hữu ở bên cạnh hai mươi mấy năm, đem nó nâng niu trong lòng bàn tay, giờ nó vẫn là con , bà cũng , để tìm tim thích hợp cho nó quả là một điều thật khó khăn. Vân Phong lúc cũng thế, chẳng lẽ giờ bà thấy nó bước con đường đó ? Mà điều đáng sợ nhất, chính là đợi ngày tìm trái tim thích hợp.”
Lý Vận Linh nghiêng đầu, Triệu Lan thở dài: “ Nếu mà tim thể tương thích với nó, nhất định sẽ cứu nó, nhưng nếu nó còn đời nữa, sống còn ý nghĩ gì đây?”
Ánh mắt Triệu Lan đẫm lệ, một cách m.ô.n.g lung, Lý Vận Linh bà, tiếp: “Bà cũng đừng lo lắng gì nhiều, dù mắt vẫn trái tim thích hợp, chỉ thể đợi mà thôi!”
“Đều là của …”
Lý Vận Linh thấy Triệu Lan úp mặt hai lòng bàn mà , bà tiếp.
“Còn nữa, mới Thành Hữu ý định hiến tặng nội tạng.”
Triệu Lan giật . “Bà gì?”
“Đây là ý của nó.”
Lý Vận Linh dậy.
“Có bà gì cho nó?”
Bà thở dài.
“Mà thôi, từ nhỏ nó ở cạnh bà, bà cũng thể gì cho nó cả.”
Triệu Lan theo hướng Lý Vận Linh , bà hồi tưởng câu của Lý Vận Linh, một suy nghĩ chợt lóe lên.
Minh Tranh bước đang họp, La Văn Anh đang báo cáo , điện thoại bàn đang đặt ở chế độ im lặng , nhưng đang gọi đến, bỗng dưng một dự cảm lành.
Đưa tay tắt điện thoại, tập trung tinh thần La Văn Anh báo cáo.
Nửa giờ , hội nghị kết thúc, La Văn Anh tắt máy tính, thấy Minh Tranh vẫn đang bất động, cô hỏi : “ Ai gọi điện thoại cho mà ?”
“Động tác nhỏ thế mà cũng em phát hiện.”
La Văn Anh , cầm điện thoại của lên: “ Có gì bí mật , thể xem ?”
“Anh bí mật gì ?”
“Là bác gái.”
thấy cuộc gọi tới nữa.
“Không máy ?”
Minh Tranh ngẩng đầu lên.
“Không chuyện gì , , ngoài ăn tối thôi.”
“Anh nên máy .”
La Văn Anh và gần đây đang xích mích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-576.html.]
“Bác gọi gọi cho liên tục, chừng việc gấp.”
Anh thoáng do dự một chút, đó cầm lấy điện thoại tay cô, màn hình. Anh đưa tay vuốt lên màn hình, nhấn nút: “Alo.”
“Minh Tranh.”
“Có chuyện gì ?”
Minh Tranh cau mày, âm thanh của bà trong điện thoại vẻ là lạ.
“ Minh Tranh, thực sự xin con.”
La Văn Anh dọn dẹp tài liệu xong, thấy Minh Tranh đang mím chặt môi, giống như bà đang độc thoại một .
“Lần đánh con, xin với con, vì con là con của mà đánh con, Minh Tranh, hai muoi mấy năm qua, là nợ con, về trả , cô gái Văn Anh cũng tệ, con cũng còn nhỏ tuổi nữa, đừng…”
La Văn Anh chỉ thấy Triệu Lan một , Minh Tranh vẫn duy trì một vẻ mặt.
Tắt điện thoại, La Văn Anh liền hỏi: “Sao ?”
Minh TRanh lắc đầu.
“Không chuyện gì , bây giờ về nhà.”
“Vậy về mau .”
Minh Tranh đẩy ghế , dậy, nhận lấy tài liệu trong tay cô.
“Để tý nữa.”
Anh phòng việc, nghĩ đến những lời của trong điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy bà hôm nay vẻ khác lạ, vội cầm áo khoát lên, tính trở về nhà.
Đi phòng việc, La Văn Anh thấy bước vội vàng, liền hỏi: “Phải về nhà ?”
“Ừ, về thăm nhà một chút.”
Minh Tranh xong, bước qua cô nhanh về thang máy.
Xe chạy thật nhanh đường,về đến nhà, cảm thấy bên trong an tĩnh lạ thường, vội gọi giúp việc tới.
“Phu nhân ?”
“Đã ngủ từ sớm tới giờ, cơm tối cũng ăn.”
Minh Tranh tiện tay đưa áo khoát cho giúp việc,giầy cũng đổi, thẳng tới lầu hai.
Phòng của bà đang đóng chặt cửa, thời điểm mở cửa cảm giác thích hợp, bên trong tối thui, mùi tanh nồng nặc xộc mũi, mùi vị đó dễ dàng nhận , hoảng hồn, vội vàng mở đèn lên.
Anh sải bước tiến bên giường của bà, lông mày nhíu , cổ họng nghẹn cứng, tim như ngừng đập, đưa tay vén chăn lên.
Vết thương cắt sâu, m.á.u thấm ngoài chăn, Minh Tranh thất kinh, gọi to: “Mẹ.”
Triệu Lan sơm mất tri giác, chút do dự ôm bà lên, ánh mắt quét qua tủ đầu giường, vặn thấy tờ giấy đó.
Ôm bà bước xuống lầu, giúp việc thấy thế luống cuống tay chân, mắt đồng hồ treo tường, : “Tại chuyện , phu nhân dặn 8 giờ kêu bà dậy mà.”
Minh Tranh đưa mắt đồng hồ, sắc mặt lạnh lẽo, trong tay nắm thật chặt tờ giấy.
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, bàn tay run rẩy mở tờ giấy , mắt càng xuống, tâm càng trầm, mệt mỏi khép mắt , dựa vách tường lạnh băng.