"Minh Tam Thiếu, xin hỏi ngài cái gì cần đối với tin tức mấy ngày gần đây ?"
"Ở Minh gia ngang nhiên hưởng thụ địa vị cùng quyền lợi vốn nên thuộc về khác, ngài thể yên tâm thoải mái ?"
"Hiện tại chúng cần thiết gọi ngài là Đại thiếu ?"
". . . . . ."
Phó Nhiễm ý bảo tài xế lái xe ngoài.
Tiếc rằng đằng đầy vây quanh, tài xế thử phát động động cơ một nữa.
"Ngài cảm thấy ngài nên ngoài một câu ? Trước ngài luôn miệng Minh Tranh là con riêng, hiện nay mấy từ đó là dành cho chính ngài, xin hỏi ngài. . . . . ."
Sắc mặt Phó Nhiễm bắt đầu đổi, mặt tài xế cũng bắt đầu đầy mồ hôi.
Đôi mắt Minh Thành Hữu đột nhiên mở , đáy mắt lạnh lùng tĩnh lặng, tên phóng viên lúc lớn tiếng gây sự, gần như là áp chặt cửa sổ xe.
Minh Thành Hữu đưa tay gõ gõ thành ghế.
"Tam Thiếu, cái gì phân phó."
Minh Thành Hữu nghiêng nửa tới.
"em cửa sổ xe mở , cho một câu."
Giọng nhỏ, ngay cả Phó Nhiễm bên cạnh cũng thể thấy rõ.
Cô thấy tài xế gật đầu.
Cửa xe chỗ ghế lái mở một khe hở nhỏ, khuôn mặt tài xế tới gần, đèn flash thừa dịp mà đến, nhưng chụp phía xe.
"Tam Thiếu, để hỏi ngài mấy câu."
Phóng viên bên ngoài áp sát, đưa micro gần.
Tài xế ho nhẹ hai tiếng, giọng đanh thép.
"Ngài để cho tới, cách thì c.h.ế.t !"
Phó Nhiễm rõ ràng, thiếu chút nữa nhịn tiếng.
Thừa dịp cách phóng viên lùi về cửa xe phía , tài xế đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lên phía .
Minh Thành Hữu thẳng dậy, còn nghiêng mặt về phía , khóe miệng nhếch lên ý , khóe mắt sáng ngời.
Phó Nhiễm khẽ vỗ ngực.
"Anh xem, em c.h.ế.t ."
"Tuyệt đối thương."
Minh Thành Hữu đưa tay chỉ cô.
"Đừng học theo."
Phó Nhiễm nhếch lên khóe miệng, vuốt ve tay của a
"Anh nghĩ rằng em và giống , hai lời rời một chữ độc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-582.html.]
Xe lái đến bệnh viện nhanh, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễmở trong phòng siêu âm ngoài.
"Mặt mũi thật to, giống ai nhỉ?"
Phó Nhiễm vuốt chiếc cằm của .
"Dù cũng giống em."
"Vậy cũng chỉ thể là giống ."
Hai tay Minh Thành Hữu cầm tờ kết quả siêu âm đặt lên cánh môi khẽ hôn.
"Anh chào hỏi với con trai."
Phó Nhiễm rơm rớm nước mắt, cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp , thật thì thứ cô cũng nhiều, một đứa bé khỏe mạnh và một chồng khỏe mạnh, hơn.
Minh Thành Hữu tới phòng việc của chủ nhiệm, Phó Nhiễm cùng . Giấy siêu âm cùng sổ khám đều đưa cho chủ nhiệm xem, bà kỹ càng, lúc mới nâng mắt kính lên.
"Đứa bé phát triển , hiện tại hơn tám tháng , thể sanh bất cứ lúc nào, một đứa trẻ cũng sẽ sinh non, giữ cho tinh thần vui vẻ, nhất ngoài hoặc ở nhà một ."
Phó Nhiễm lắng đó gật đầu, thần sắc Minh Thành Hữu nghiêm túc.
Chỉ còn tháng , đứa bé sẽ đời .
Phó Nhiễm nhận lấy tờ hóa đơn trong tay chủ nhiệm
"Thành Hữu, hình như điện thoại di động của em để quên trong siêu âm , xem giúp em ."
"Ừ."
Minh Thành Hữu dậy ngoài, Phó Nhiễm đầu về phía bóng lưng của , trái tim khỏi dâng lên chua xót, cô cùng Minh Thành Hữu cùng tới, cuối cùng cũng sắp đến lúc đứa bé sinh .
, về thì ?
Cô dám nghĩ, nhưng hôm nay cô thể nghĩ.
Minh Thành Hữu đóng cửa , nhưng rời .
Rõ ràng là lúc ở phòng siêu âm Phó Nhiễm láy điện thoại , dựa cửa, thể giọng bên trong.
Chủ nhiệm dặn dò Phó Nhiễm chút chuyện nên chú ý, Phó Nhiễm nghĩ Minh Thành Hữu sẽ nhanh, liền ngắt lời bà.
"Chủ nhiệm, hỏi với tình huống của thể sanh lối giải phẫu (sanh mổ) ?"
Chủ nhiệm giật .
"Cô sanh lối giải phẫu? Với tình trạng của cô, vẫn đề nghị cô nên chờ sanh."
Bàn tay Phó Nhiễm phủ hướng bụng, cô chỉ là sợ Minh Thành Hữu chờ , nhưng nếu chỉ là còn kém vài ngày như , ít nhất cô cho Minh Thành Hữu cũng thể thấy mặt đứa bé.
". . . . . ."
Phó Nhiễm đè nén nước mắt.
"Nếu như mà sanh lối giải phẫu, bệnh viện thể sắp xếp giải phẫu cho ?"
"Nếu cô ý như thế, thể sắp xếp, nhưng sanh giải phẫu quá sớm đều bất lợi với cả và con."
Bàn tay Minh Thành Hữu hướng về nắm cửa, trong lòng nặng nề, mà ngay cả sức lực mở cửa cũng .