Phó Nhiễm liếc Minh Thành Hữu, đó chuyển đề tài.
"Nói lên giường ngủ mà bao giờ chịu ."
Minh Thành Hữu nắm chặt bàn tay Phó Nhiễm.
"Không cần lo lắng, tính tình của cũng hiểu, đến đây vẫn là lay chuyển Sâm Tử, thuận theo tự nhiên , ai cũng chuyện ."
Tiêu quản gia lên là cơm chiều chuẩn xong, Phó Nhiễm xuống , Minh Thành Hữu đến chân cầu thang thấy bóng dáng Phó Nhiễm đang thái thịt khô trong bếp, bàn tay khỏi bám c.h.ặ.t t.a.y vịn cầu thang, Minh Thành Hữu hiểu rõ cơ thể hơn bất cứ ai, đang sống ngày nào ngày đó, chỉ sợ là thật sự đến lúc “dầu hết đèn tắt” .
Phó Nhiễm từ phòng bếp
"Em nấu cho chút cháo, thịt khô thím tự thật thơm."
Minh Thành Hữu thấy ăn, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn một chút.
Ăn cơm chiều xong, Phó Nhiễm dẫn ngoài phòng khách, trong nháy mắt gió lạnh thổi cảm giác tỉnh táo, Minh Thành Hữu ho hai tiếng, Phó Nhiễm lo lắng vỗ nhẹ lưng .
"Nếu thôi?"
"Đi một chút ."
Chạng vạng, tuyết bắt đầu rơi, bây giờ cây cối trong vườn đầy bông tuyết rơi, tràn đầy vẻ thê lương, Phó Nhiễm phía Minh Thành Hữu, thấy xoay đem bộ tuyết mặt đất gom một chỗ.
Bụng cô to nên tiện, may là lúc nãy cô lấy thêm áo lông cho Minh Thành Hữu, đều là màu trắng, giống như hoà lẫn bông tuyết, xổm xuống chỗ con đường nhỏ rải sỏi, từng bông tuyết nhỏ phủ lên, vài bông tuyết rơi xuống bờ vai Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm phủi cho , Minh Thành Hữu dậy đó bận rộn tới lui, hai tuyết.
Phó Nhiễm gì, chỉ là lẳng lặng .
Ở giữa hai tuyết, là một bóng dáng nhỏ bé.
Bàn tay Phó Nhiễm vuốt ve bụng, Minh Thành Hữu cởi áo lông xuống khoác lên tuyết, Phó Nhiễm bóng lưng gầy yếu của , trong lòng chua xót khó thể kiềm chế.
Ba tuyết tay cầm tay , đàn ông đưa tay vỗ vỗ đầu tuyết nhỏ.
"Chờ lúc con lớn chừng , sẽ cần ba bảo vệ nữa."
Phó Nhiễm miễn cưỡng mỉm , đến bên cạnh Minh Thành Hữu.
"Nói chừng đến lúc đó, nó sẽ một em gái."
Minh Thành Hữu nâng tầm mắt lên, chạm tới ánh mắt Phó Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-584.html.]
"Em sinh đứa thứ hai ?"
"Muốn, hai đứa sẽ náo nhiệt hơn, thấy ?"
Đây là một vấn đề đỗi bình thường, dường như, là một hi vọng thể đạt tới.
Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm vẫn đang mơ hồ, khẽ nhếch miệng vui vẻ.
"Anh cũng , chẳng qua là sợ em vất vả."
Ánh mắt Phó Nhiễm ba tuyết kế bên .
"Lúc em mang thai thứ hai, nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ."
Cô cố nén nghẹn ngào.
"Thành Hữu, hứa với em ."
"Được."
Người đàn ông giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, đầu ngón tay lạnh lẽo truyền đến bàn tay cô.
"Anh hứa."
Lễ đính hôn của Vưu Dữu cùng Lý Sâm tổ chức long trọng, trong nhà càng phản đối, Lý Sâm càng phô trương, hầu như ở thị trấn Nghênh An, ai chút tiếng tăm đều mời đến, còn phóng viên truyền thông, chẳng qua là một giờ mới tới giờ phỏng vấn nên đều ngăn ở bên ngoài
Lý Tắc Cần cố gắng lấy tinh thần, trong lòng tức giận nhưng phản đối, Lý phu nhân ở sô pha, đôi mắt đỏ bừng .
"Thiên kim Cố gia là cô gái mà nó chịu, nên như , như ..."
Lý Tắc Cần ghế.
“Đừng , để cho khác còn thể thống gì nữa, lúc bà luôn giúp Sâm Tử tới thuyết phục ?"
" như ?"
Lý phu nhân tiếp.
" chỉ sợ nó thật sự bao giờ về nhà nữa, chỉ Sâm Tử là con trai, chẳng lẽ nuôi đến bây giờ tặng cho khác ?"
Việc đến nước , Lý Tắc Cần ngược chút hoang mang.
"Đây chỉ là đính hôn mà thôi, cũng thật sự kết hôn, tính tình Sâm Tử chúng mà càng phản đối nó càng cố chấp, về con bé Vưu gia bà sợ trị nổi nó ? Chúng tạm thời đồng ý, một ngày nào đó cho cô rời khỏi Lý gia."