Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 587

Cập nhật lúc: 2025-05-01 03:41:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh tiến đến bên tai Lý Tắc Cần.

 

"Con còn ở đây, ngài nói con nên mở một mắt, nhắm một mắt, nếu sau này con đi rồi, không phải ai cũng đều có thể đến bắt nạt mẹ con cô ấy sao?"

 

Ánh mắt Lý Tắc Cần không khỏi nhìn sang Phó Nhiễm đứng bên cạnh Minh Thành Hữu.

 

"Thành Hữu, con suy nghĩ nhiều rồi."

 

"Đến tột cùng con có hay không nghĩ nhiều, về sau sẽ biết."

 

Minh Thành Hữu hạ giọng, lời nói này ngay cả Phó Nhiễm cũng không nghe thấy.

 

"Thành Hữu, ý con muốn thế nào?"

 

"Cậu, đổi góc độ đi, nếu mới vừa rồi Phó Nhiễm làm như vậy một chút, thì nên làm cái gì bây giờ?"

 

Sắc mặt cô gái không cẩn thận đụng vào Phó Nhiễm khó chịu nhìn về phía Lý Tắc Cần.

 

"Lý tổng, tôi thực sự không phải là cố ý."

 

"Thành Hữu."

 

Lý Tắc Cần gặp chuyện bế tức, cũng không khỏi xấu hổ.

 

“Vậy không phải là không có việc gì sao?"

 

Phó Nhiễm kéo tay áo Minh Thành Hữu.

 

"Thành Hữu, chúng ta trở về đi."

 

Lý Vận Linh cũng khuyên.

 

"Không nhìn xem hôm nay là ngày gì mà nháo thành như vậy, là muốn xui xẻo sao, Tiểu Nhiễm, mau dẫn Thành Hữu trở về ghế đi."

 

Minh Thành Hữu ôm chầm Phó Nhiễm làm cho cô ngồi vào ghế, anh ngồi vào chỗ chính giữa, bên trong ngoại trừ Lý Sâm cùng Vưu Dữu, còn có vợ chồng Lý gia cùng Lý Vận Linh

 

Cứ như vậy, ánh mắt bên trong phòng đều nhìn Phó Nhiễm, cô định đứng lên, Minh Thành Hữu vòng tay qua vai cô, bàn tay đè lại bả vai Phó Nhiễm.

 

Lý Tắc Cần nhìn cô gái đó.

 

"Tiểu Tống, cô nói lời xin lỗi đi."

 

Người tên là Tiểu Tống kia có chút không cam lòng nhìn sang hướng Lý Tắc Cần, nhìn vẻ mặt vô tình của ông ta sau đó mới mở miệng.

 

"Thực xin lỗi."

 

"Cậu, nếu con nhớ không lầm cô ta là thư ký của người?"

 

Lý Tắc Cần khẽ ho nhẹ nói.

 

"Ừ."

 

"Một thư ký ở trường hợp như vậy liền dám đánh người, cậu nghĩ con nên đề nghị gì?"

 

"Nói đi."

 

Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, làm cho cô gần sát mình hơn.

 

"Cho cô ta nghỉ việc."

 

"Cái gì?"

 

Lý Tắc Cần cùng cô gái kia đều giật mình kinh ngạc, nét mặt Lý Tắc Cần có chút không nhịn được.

 

"Thành Hữu, phải làm như vậy sao? Hôm nay là lễ đính hôn của Sâm Tử đính, con không nên làm thành như vậy đi?"

 

Minh Thành Hữu kéo chiếc ghế dựa ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm.

 

"Đây thật đúng là ý tứ của con, không chỉ là thư ký sao? Đuổi người này còn có thể tìm người thay thế, trong lòng con không thoải mái, sẽ làm rất nhiều người không thoải mái như con."

 

Lý Sâm ở bên cạnh nói xen vào.

 

"Ba, đuổi việc cô ta đi, chuyện này có thể tính sau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-587.html.]

 

"Con thì biết cái gì!"

 

Lý Tắc Cần tức giận nói.

 

Người phụ nữ kia lau nước mắt khóc lóc.

 

"Lý tổng, tôi đi theo bên cạnh ông đã nhiều năm không có công lớn nhưng cũng có tận tụy, muốn đuổi việc tôi cũng không sao, nhưng mới vừa rồi ông cũng thấy đấy, tôi thực sự không có cố ý."

 

Ánh mắt Lý phu nhân che giấu cảm xúc, đi đến bên cạnh Vưu Dữu.

 

"Con đi qua khuyên nhủ Phó Nhiễm."

 

Vưu Dữu gặp nạn, Lý Sâm giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

"Đừng qua đó, liên quan gì đến em?"

 

Lý Vận Linh lại tự mở cửa rời khỏi phòng, hôm nay Minh Thành Hữu đã có chút không muốn buông tha.

 

"Cậu, người xem đi, hoặc là cậu tự đuổi, hoặc là con sẽ nghĩ biện pháp làm cho cậu phải đuổi cô ta."

 

Nét mặt Lý Tắc Cần căng thẳng, sau một lúc lâu mới hướng sang người phụ nữ kia.

 

"Trước mắt ngày mai cô đừng đi làm."

 

Nói xong, đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.

 

Cô gái gào thét chói tai, ở phía sau.

 

"Lý tổng, Lý tổng!"

 

Vưu Dữu nghĩ tới chuyện cha mẹ cùng chú thím, cũng không ở trong phòng lâu, trong chốc lát liền đi ra ngoài cùng Lý Sâm.

 

Minh Thành Hữu nhìn bàn tròn, trên bàn đầy đồ ăn, lúc trước cũng không có người ngồi.

 

"Em vội vàng đi ra ngoài chưa ăn bao nhiêu, nhanh ăn đi."

 

Phó Nhiễm ăn thấy ngon miệng.

 

"Thành Hữu, anh lại như vậy, là đắc tội với cậu."

 

"Anh không phải là đắc tội cậu."

 

Minh Thành Hữu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô sau đó để lên trên đầu gối của mình.

 

"Anh muốn làm cho bọn họ hiểu được, cho dù anh bị bệnh nặng, anh cũng có thể bảo vệ em, ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt nạt em."

 

Phó Nhiễm dựa vào người anh.

 

"Nhưng anh không nên đuổi việc cô ấy, làm lớn chuyện em sợ sau này sẽ không tốt đối với anh."

 

"Yên tâm đi."

 

Minh Thành Hữu không cho là đúng.

 

“Kỳ thật là mợ phải cảm ơn anh."

 

"Anh nói..."

 

Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm để lên môi mình.

 

"Đàn ông có mấy người tốt đâu, thư ký bí mật có thể lên giường ."

 

"Sau này em sẽ lưu tâm hơn."

 

Minh Thành Hữu da mặt dày, cười nói.

 

"Nhưng anh không giống bọn họ."

 

Anh đưa tay ôm lấy cổ Phó Nhiễm, áp mặt vào mặt cô khẽ dụi dụi.

 

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, sau này em và con không thể bị bắt nạt, anh phải nghĩ cách mới ổn."

 

Phó Nhiễm bị hành động này của anh khiến cho thiếu chút nữa bật cười, nhưng nghe Minh Thành Hữu nói vậy, lại thấy không khỏi khó chịu.

Loading...