Minh Tranh cầm tay lái chặt hơn, hạ cửa sổ xe xuống thành một khe hở rất nhỏ, ngẫu nhiên vô số hạt mưa hắt gương mặt, cảm giác ướt lạnh dập tắt xúc động trong cơ thể .
Chỉ trong chớp mắt, đàn ông khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng như bình thường.
Ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu dừng ở cổ Phó Nhiễm, cô tự , chỗ lưu một vết hôn hồng hồng một đêm tan , lúc hiện bầm tím.
Ánh mắt Minh Tranh chìm dần, gian nhỏ hẹp yên tĩnh tiếng động, là loại cảm giác gần như hít thở thông. Phó Nhiễm hít một dài, vô dụng, trong lòng cô hỏi chuyện năm đó, thể hiển nhiên đề cập tới, càng nghĩ đến càng sớm quên mất.
Cảm giác còn sức lực chạy khắp , Phó Nhiễm xuất thần chằm chằm bóng ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, khuỷu tay tì cửa chống cằm lên.
Tiếng như ám chỉ, giờ phút cô đúng như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi tại mặt biển, trừ cảm giác sợ hãi còn gì khác nữa."Ca ca"
Tiếng cô khẽ gọi, trí nhớ như từng một đoạn phim ngắn phát , trong lòng tràn đầy chua xót khó nhịn. "Đây là một cuối cùng hỏi , , cũng miễn cưỡng."
Bàn tay trái đặt ở đầu gối một bàn tay ấm áp kéo qua, đó nắm chặt đùi Minh Tranh.
Chóp mũi Phó Nhiễm đau xót, cô đầu , con mắt vẫn chằm chằm hướng ngoài cửa sổ.
Xe chạy nhanh về con đường phía , thể Phó Nhiễm tìm con đường phía của cô ở .
Mưa dần dần ngớt, mặt đất bởi vì trận mưa mà ẩm ướt. Hàng cây xanh bên đường dần lộ , Phó Nhiễm vẫn mặc cho cầm tay, cô chờ mở miệng.
Minh Tranh vẫn thể nhếch môi mỏng lên nhưng vẫn lời nào.
Người vốn là như , khi từ bỏ ý định, cõi lòng đầy hi vọng.
Có chuyện Phó Nhiễm nhiều lên tới cổ họng, do dự hết đến khác, cô cũng chỉ lấy hết dũng khí .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-59.html.]
"Ca ca..."
Chiếc xe phanh gấp, bánh xe hằn vết mặt đường, Minh Tranh mở cửa xe, đồng thời thu hồi bàn tay đang cầm tay Phó Nhiễm."Anh còn việc, chỉ thể đưa em đến đây."
Hắn móc ví da, tùy ý rút một xấp tiền đưa về phía Phó Nhiễm, "Cầm lấy."
Bàn tay cô vẫn còn lưu ấm của tay . Lúc tim Phó Nhiễm đang đập mạnh và loạn nhịp, cô ngẩng đầu, ánh mắt Minh Tranh bình tĩnh xaxăm, cô tự giễu , yếu ớt rút từ trong tay một đồng một trăm."Cảm ơn."
Lúc Phó Nhiễm đẩy cửa rời cũng đầu .
Nói cho cùng, là cô tự ảo tưởng, từ đến nay đều hiểu đúng mực, chỉ thể như thế .
Tầm mắt Minh Tranh vẫn đặt bóng dáng của Phó Nhiễm, thấy cô càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong màn mưa, cũng biến mất luôn ở trong mắt .
Hắn lấy điếu thuốc đốt, chỉ hít sâu một , miệng mất hết hào hứng hút thứ hai.
Phó Nhiễm che dù đến đến bên công viên, bởi vì mưa nên gặp nào. là gặp loại thời tiết như hôm nay còn ai giống như cô đến dạo công viên?
Chiếc ghế gỗ dài sơn qua loa cũng ngồi .
Cô đành tiếp tục lên phía , suy đoán chỉ một trăm đồng, thể những thứ gì?
Sắc trời dần dần chìm xuống, đến chạng vạng 5 giờ, bên ngoài đêm đen tiến tới gần, trong phòng khách ở Tôn Vân Thủ Phủ sáng như ban ngày, một bóng ở cửa sổ, Minh Thành Hữu bóp tắt t.h.u.ố.c lá trong tay, hai đầu lông mày khẽ nhíu, khuôn mặt u sầu.
Suy nghĩ kỹ ngược thấy tức giận thêm, nóng nảy đem ném cô bên ngoài, ngược cô phủi m.ô.n.g một cái, trực tiếp luôn.Chỉ là cô mang tiền, lúc đường ngoài còn khó, bộ dạng cô lúc đó chật vật, cũng thể khả năng trở về Phó gia.
Tiêu quản gia thấy giữa trời ở đó, thời gian suy nghĩ một lúc, thiếu gia buổi trưa ăn cơm. Để thực sự đói bụng thể bà đảm đương nổi trọng trách của "Tam thiếu" Bà hết sức coi chừng mở miệng "Ăn cơm tối ."