Minh Thành Hữu đưa bệnh viện ngay đêm đó.
Đèn ở phòng cấp cứu sáng lên nữa, Phó Nhiễm ở cửa, trong lòng ngoại trừ tuyệt vọng thì còn gì cảm giác nào khác.
Dường như hôm nay một loại dự cảm bất an mãnh liệt, kiên trì chờ ngoài cửa, giống như sự sống và cái c.h.ế.t ngăn cách giữa hai .
Bệnh tình tới mức nguy kịch, đây đầu tiên nhưng Phó Nhiễm lo lắng đến mức mất hồn còn nghĩ tới điều gì nữa.
Lý Vận Linh cùng Minh Vanh lập tức tới, Phó Nhiễm đang dựa vách tường nhúc nhích, Lý Vận Linh đến mặt cô.
"Tình hình đang phát bệnh?"
Phó Nhiễm suy nghĩ xuất thần, từ đầu tiên Minh Thành Hữu cấp cứu cho tới hôm nay, nào là
"Mẹ, việc gì, chúng đợi ở bên cạnh ."
Minh Vanh tới, đưa cánh tay ôm vai Lý Vận Linh.
"Có cô nó chịu kích động gì nữa ?"
Lý Vận Linh vẫn tại chỗ , Phó Nhiễm nâng mi mắt lên đèn đỏ phía phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt, Lý Vận Linh Minh Vanh đỡ ghế .
Tiêu quản gia cũng ở bên cạnh khuyên, Minh Thành Hữu lúc vượt qua , cũng sẽ gặp dữ hóa lành.
Phó Nhiễm , hốc mắt chứa đầy nước mắt nhịn chảy xuống, cô khom lưng, lòng bàn tay đè ngực, bên trong cảm giác đau đớn như từng lưỡi d.a.o cắt, Minh Thành Hữu , Phó Nhiễm, yêu em, hóa là thật sự từ biệt cô ?
Cửa phòng cấp cứu mở , Lý Vận Linh dậy đến.
"Chủ nhiệm, Thành Hữu thế nào?"
Chủ nhiệm thở dài, gỡ khẩu trang.
“Tình hình khả quan lắm, khả năng biện pháp khác, nhà chuẩn tâm lý thật ."
Thần sắc Lý Vận Linh giật kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-606.html.]
“Chẳng lẽ một chút hy vọng cũng ?"
"Trái tim thể chịu thêmbất cứ một tác động nào nữa, biện pháp duy nhất là lập tức giải phẫu tim, nhưng liên hệ các bệnh viện lớn mà vẫn trái tim thích hợp, Vận Linh, chúng cố gắng hết sức."
Lý Vận Linh đưa tay nắm chặt cổ tay chủ nhiệm.
"Mặc kệ như thế nào, ông đều cứu lấy nó, cho dù một chút cũng , chúng sẽ nghĩ cách..."
Phó Nhiễm ở gần góc cửa, Minh Vanh ôm chặt lấy Lý Vận Linh gần như ngã quỵ, Tiêu quản gia vội vàng chạy tới hỗ trợ, một đám rời , một màn kịch khép , cũng ai chú ý tới Phó Nhiễm.
Giống như Minh Thành Hữu ở cánh cửa cũng thể thấy cô, thậm chí là cô thể thấy Minh Thành Hữu ở chiếc giường cấp cứu lạnh như băng, cắm đầy dây, máy kiểm tra khí thở hiển thị nhịp thở yếu ớt, đường hiển thị nhịp tim thể thẳng ngang kéo dài bất cứ lúc nào.
Phó Nhiễm che mặt, cơ thể đang mang thai, qua hình ảnh phản chiếu thấy một gương mặt trắng bệch vô hồn. Cô duỗi thẳng hai chân, bàn tay chống tại hai bên cạnh sườn, nền hành lang mà cảm thấy lạnh.
Chủ nhiệm trở bên trong phòng cấp cứu một nữa, tựa như Lý Vận Linh , chỉ cần thể cứu , cho dù là một chút hy vọng sống cũng cố gắng bắt lấy.
Phó Nhiễm cảm giác trong bụng đang truyền đến một trận co rút đau đớn rõ ràng, cô cố gắng lên, đột nhiên di dộng trong túi xách vang lên, Phó Nhiễm cầm lên màn hình.
Là Phó Tụng Đình.
Cô trợn tròn đôi mắt, lúc là rạng sáng, bao giờ trễ như mà Phó Tụng Đình còn gọi điện cho cô.
Phó Nhiễm cảm thấy nhấn chìm trong tuyệt vọng, cảm giác nỗi đau tới dồn dập thấm tim, ngón tay cô run run ấn nút , giọng như mắc nghẹn kịp , đầu bên giọng lo lắng của Phó Tụng Đình truyền tới.
"Tiểu Nhiễm, con sắp qua khỏi !"
Phó Nhiễm mệt mỏi buong thõng cánh tay, trong mắt tràn đầy nước mắt mặn chát, cô bước , bỗng nhiên thất thanh rống.
Lần đầu tiên Minh Thành Hữu phát bệnh cùng ngày Phạm Nhàn té cầu thang sống c.h.ế.t rõ, bọn họ đưa cùng một bệnh viện.
Mà nay, là ở cùng một bệnh viện, một cho cô, chồng cô lẽ qua khỏi, một khác cho cô, cô cũng cứu ?
Phó Nhiễm gần như sụp đổ, trong cổ họng trào chua xót. Bàn tay cô chống vách tường, từng bước đến bên ngoài.
Lý Vận Linh lau khóe mắt, ánh mắt bóng dáng cô đang .