bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút sức lực nào để rặn .
Những chuyện , như từng thước phim chậm lướt qua suy nghĩ của cô.
Y tá đang sức kêu cô, để cho cô dùng sức, chốc lát Phó Nhiễm mất thính giác, đau đến khô cổ họng, cũng kêu .
Năm ngón tay nắm chặt chiếc chăn như xé rách nó, một ánh sáng chiếu thẳng xuống mặt cô, Phó Nhiễm cũng mở to mắt , chỉ thể khẽ mở một chút, cô thấy Minh Thành Hữu ở lưng một cánh cửa, cửa mở , cô càng cảm thấy chói mắt đàn ông xoay đầu , ánh mắt u buồn Phó Nhiễm chằm chằm.
Cô vươn tay .
"Thành Hữu."
Ánh mắt của đàn ông từ từ chuyển qua bụng Phó Nhiễm, cô cong lên, giống như thể đợi thêm, bước chân bước .
"Không ——"
Phó Nhiễm gào thét tiếng.
Y tá đè chân của cô.
"Lại gắng sức, ngay đây."
Thành Hữu.
Phó Nhiễm cắn chặt môi, mùi m.á.u tươi tràn qua nơi cổ họng, cô há hốc mồm, chẳng lẽ thấy đứa bé ?
Bước chân như chuẩn bỗng dừng . Xoay , quyết tâm cô một cái đó nhanh chóng bước rời .
Phó Nhiễm đau đến nỗi thở nổi, giọng của y tá chút lo lắng.
"Nước ối vỡ sớm là khó sinh một chút, cứ tiếp tục như nữa tính tới sanh lối giải phẫu thôi."
Cô càng cảm thấy cũng căng thẳng.
Y tá vội đè đầu gối của cô.
"Đừng quá lo lắng, từ từ buông lỏng ."
Phó Nhiễm cũng buông bỏ, cô thật vất vả chịu đựng mới đến bước .
Đôi chân cong lên đó duỗi thẳng băng, Phó Nhiễm y tá dùng cái gì, cảm thấy đứa bé sắp kéo khỏi cơ thể, còn dùng sức đè chân của cô .
Cảm giác như xé rách kèm theo tiếng thét chói tai.
"Oa oa——"
Đứa trẻ một tiếng, tượng trưng cho một sinh mạng mới chào đời, một y tá còn kịp lau mồ hôi, ôm lấy đứa bé .
"Chúc mừng cô, là con trai."
Phó Nhiễm còn chút sức lực nào nữa bất động ở giường, cô nhịn khẽ nhếch môi, Minh Thành Hữu lén hỏi thử là đứa con trai, quả nhiên là thật.
Một y tá khác chen .
"Đã chọn tên ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-611.html.]
"Chọn lắm."
Ánh mắt Phó Nhiễm ngó ngoài cửa sổ.
"Minh Kình Hãn."
"Thật dễ ."
Cô mệt mỏi, cảm giác nhắm mắt là ngủ, mở mắt nữa là đau nên tỉnh, y tá đang cho bảo bảo b.ú sữa, thấy cô tỉnh ngẩng đầu lên.
"Xem cô ngủ ngon, tử cung co sẽ chút đau, cố gắng nhịn một chút."
Phó Nhiễm đưa bàn tay hướng về bụng, khi sinh bụng bằng phẳng ngược chút quen.
Bên trong gi ngoại trừ y tá thì còn những khác. Phó Nhiễm chống tay dậy, y tá vỗ mấy cái lưng đứa bé.
"Cô mau , coi chừng vết thương."
" xem một chút, cuộc giải phẫu tiến hành như thế nào."
Y tá ôm bảo bảo tới.
"Bây giờ thể cô suy yếu, cần nghỉ ngơi."
Đứa bé ăn no đó nhắm mắt ngủ, Phó Nhiễm đưa tay đón nó đặt bên cạnh , y tá xoay sang bên dọn dẹp, Phó Nhiễm ở giường, bên tai yên tĩnh cô chút hoảng hốt, đưa ngón tay chạm gò má mềm mại của đứa bé, trong lòng cô chua xót mà về bốn phía.
Sợ rằng, cô là duy nhất sanh con xong mà bên trong phòng bệnh vắng lạnh như thế chứ? Nếu như vẫn còn sống, chắc chắn sẽ nấu thức ăn ngon mang tới bệnh viện , chăm sóc đứa bé giúp cô, qua .
Phó Nhiễm nhịn , hốc mắt ướt át, nếu như, Minh Thành Hữu ở đây, ít nhất cô cũng thể thấy ôm đứa bé ở bên giường tới lui, kêu tên của bảo bảo .
"Nhìn xem, nét mặt nó thật giống ."
Phó Nhiễm chăm chú về phía trần nhà, trong lòng một vết thương, chạm tới là sẽ đau.
Cửa phòng mở , Triệu Lan xách mấy túi đồ tới.
"Mẹ."
"Tiểu Nhiễm, mau ."
Triệu Lan lấy hộp giữ ấm .
"Ta dặn giúp việc trong nhà hầm canh mang tới, cho con ăn một chút."
"Mẹ."
Phó Nhiễm nắm lấy vạt áo Triệu Lan ý bảo bà mép giường, giọng điệu khó nén khỏi sốt ruột.
"Thành Hữu tiến hành giải phẫu như thế nào ?"
"Mới kết thúc lâu, còn trong giai đoạn quan sát."
Phó Nhiễm lời của Triệu Lan, ngược chút dám tin.
"Nói cách khác, giải phẫu thành công?"
Thần sắc Triệu Lan vui mừng.