", Tiểu Nhiễm con cứ an tâm ở đây nghỉ ngơi ."
Phó Nhiễm xúc động trong lúc nhất thời khó thể khống chế , nước mắt chảy qua gương mặt, Triệu Lan lấy canh đút cho cô.
"Mẹ, để tự con."
Triệu Lan dựng giường lưng cô cao lên, đem canh cùng thức ăn bưng đến bên tay Phó Nhiễm, cô cố nén khó chịu ngồ dậy, Triệu Lan ôm đứa bé ở bên cạnh lên.
"Thật dễ thương."
Lúc sức khỏe của Phó Nhiễm yếu, mặc dù đói bụng nhưng ăn, y tá tới rút dây truyền dịch cho cô.
"Phải ăn nhiều một chút, mới mau sớm khôi phục, xuống sữa cũng sớm nữa."
Triệu Lan ôm lấy đứa bé, ánh mắt sang Phó Nhiễm, cô cầm chiếc thìa lên xúc một miếng cơm đưa trong miệng, nhai mấy cái đó nuốt , cảm giác như nghẹn ở trong cổ họng
"Tiểu Nhiễm, thức ăn ở bệnh viện khẳng định là bằng trong nhà, mấy ngày đều sẽ tới đưa cơm cho con."
Trong hốc mắt Phó Nhiễm nóng bỏng, ngẩng đầu lên, bóng dáng trong tầm mắt xa xôi mà mơ hồ.
"Cám ơn ."
Triệu Lan tìm những lời khác để an ủi cô, điều duy nhất bà thể , lẽ cũng chỉ như , quan tâm hết mực.
Sau đó Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia cũng , mang theo một chút thức ăn, ôm đứa bé một lúc mới rời .
Lo lắng đang đè nén Minh gia, vẻ như đang dần lặng lẽ tản .
Bây giờ vẫn thể thăm Minh Thành Hữu, thể Phó Nhiễm khó chịu, phần lớn thời gian cũng là ở giường.
Lúc Phó Tụng Đình tiến , đứa bé đói bụng đang , nó đang y tá bế, Phó Nhiễm thấy hai bên tóc mai của ông bạc trắng, ngay cả tiếng gọi cha cũng thể lên lời.
Ông ở ghế gần sát giường, ngón tay phủ lên gương mặt non nớt của bảo bảo, ánh mắt chăm chú về phía nó, cũng là hướng về phía Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu phẫu thuật thành công, cuối cùng con cũng thể an tâm ."
Đôi mắt Phó Nhiễm đỏ bừng.
"Con luôn mong chuyện thể vẹn , Thành Hữu thể khỏi bệnh, bệnh của cũng sẽ kỳ tích xảy ."
Phó Tụng Đình thở dài.
"Trái tim của con thể hợp với Thành Hữu, là kỳ tích ? Chúng thể hy xa vời chuyện đều kỳ tích, như , cuộc sống sẽ thực tế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-612.html.]
Phó Tụng Đình ôm lấy đứa bé, cọ cọ râu má nhóc.
"Ta rõ trong lòng con đang khó chịu, tính tình con còn quá trẻ con, nhưng tin tưởng một thời gian, con sẽ từ từ quên ."
Bảo bảo càng lúc càng ầm ĩ, y tá tới ôm nó chuẩn bình b.ú sữa.
"Cha, ?"
Phó Tụng Đình , những lời của Phó Nhiễm là ý gì.
"Giác mạc cũng lấy, còn những cơ quan nội tạng khác, chúng thể tin tức về tặng, nhưng chủ nhiệm , ít nhất thể cứu bốn - năm cái mạng."
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, trong lòng chút trấn an, chẳng là còn chút khó chịu, nghĩ đến hình ảnh Phạm Nhàn ở bàn mổ , Phó Nhiễm cảm thấy tim như d.a.o cắt.
Phó Tụng Đình ở cho đến tối mới rời , trong nhà cũng ít chuyện cần xử lý.
Phó Nhiễm ở bên trong phòng bệnh, thấy ánh mặt trời ngả về hướng tây. Ngoại trừ đứa bé và cô, bên trong căn phòng vẫn lạnh lẽo cô độc như thế.
Y tá chuẩn rời , đột nhiên cửa mở , một mùi hương thơm ngát xông cánh mũi.
Y tá tiến .
"Cô là?"
" là bạn của Phó Nhiễm."
Phó Nhiễm nghiêng đầu , bởi vì phụ nữ khuất bóng, càng nhận đối phương là nào, phụ nữ đem hoa tươi trong tay bỏ vàonh hoa đặt ở bên cửa sổ, cô chăm chú cắm hoa, nét mặt nghiêm túc.
Phó Nhiễm chăm chú kỹ, ánh mắt đặt tại vết sẹo dữ tợn nơi cổ tay phụ nữ đó.
Y tá đưa ánh mắt tràn đầy câu hỏi về phía Phó Nhiễm.
Cô gật đầu.
"Cô ngoài , là một bạn của tới thăm."
Y tá , lúc mới yên lòng ngoài đóng cửa , đôi mắt Phó Nhiễm vô hồn chăm chú về phía phụ nữ.
Cắm xong bình hoa, cô tới thấy đứa bé bên trong chiếc giường nhỏ bên cạnh giường Phó Nhiễm, Phó Nhiễm dậy theo bản năng kéo chiếc giường nhỏ tới bên cạnh .
"Cô chuyện gì ?"
"Chúng gặp mặt, tên là Mạch Sanh Tiêu."
Phó Nhiễm cũng thấy giật .