Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 623

Cập nhật lúc: 2025-05-06 04:31:43
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ trong ngăn kéo, cô lấy điện thoại , cô bên cạnh con trai, lựa chọn tấm hình đó nhấn gửi .

 

Cô đem tất cả các vật dụng cất ngay ngắn, đó cất điện thoại về chỗ cũô đưa tay lên chống đầu, ôm bỗng giật , giơ tay lên cao, cô đưa tay khẽ vỗ vỗ trấn an con, một tay còn thì tắt đèn ngủ ở đầu giường.

 

Cô đưa tay vuốt ve chỗ trống bên cạnh, cô lật , đưa mắt về chiếc gối trống .

 

thói quen ngủ hai , mỗi sáng thức dậy còn gối đầu lên tay .

 

Hôm , cả buổi sáng Lý Vận Linh thấy cô ngoài, trong lòng nghĩ rằng cô đáp ứng đề nghị hôm qua của bà, gần trưa bà mới thấy cô ôm con xuống, Lý Vận Linh bỏ điều khiển tivi xuống, .

 

“Hãn Hãn, đến đây với bà nội nào.”

 

“Mẹ.”

 

Phó Nhiễm trong phòng.

 

Con chuyện với .”

 

“Chuyện gì ?”

 

“Hiện tại con cũng hết tháng ở cữ , con đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ ở.”

 

Tay Lý Vận Linh đang đưa bỗng dừng giữa trung.

 

“Con dọn ngoài?”

 

“Chỗ đó là nhà của con và Thành Hữu, mặc dù ở đây, nhưng con cũng bỏ nơi đó, dù nơi đó cũng còn lưu giữ bao kỉ niệm của con và .”

 

Phó Nhiễm suy nghĩ, tiếp.

 

“Mẹ, con và Hãn Hãn sẽ thường xuyên qua tm .”

 

Lý Vận Linh thấy chị Nguyệt mang theo bao lớn bao nhỏ xuống, bà ngăn cản thì cũng thể .

 

Tiêu quản gia từ trong bếp .

 

“Phu nhân, đến giờ ăn trưa !”

 

Lý Vận Linh cố nén giận dữ, .

 

“Ăn cơm xong .”

 

“Vâng.”

 

Phó Nhiễm đặt con trai đang ngủ say chiếc nôi bên trong phòng khách, Lý Vận Linh bước tới bàn ăn.

 

“Tại đột nhiên chuyển ? Ở nhà còn thể chăm sóc Hãn Hãn, qua đó thì đây?”

 

“Mẹ, con sẽ bớt chút thời gian chăm sóc Hãn Hãn.”

 

Phó Nhiễm trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, cô tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-623.html.]

 

“Huống chi còn chị Nguyệt, yên tâm .”

 

Sắc mặt Lý Vận Linh vui.

 

“Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ con cho rằng hôm qua Hãn Hãn bệnh là liên quan tới ư?”

 

Phó Nhiễm đợi nhai xong .

 

“Mẹ, , mấy ngày con mang Hãn Hãn , ở bên đó phòng của con trai thiết kế tỉ mỉ , cũng t thứ gì, con mang Hãn Hãn về, ít nhất như thế cho con trai vẫn cảm giác cha bên cạnh.”

 

Lý Vận Linh hừ lạnh, thật dễ , trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ bà ? Lúc còn Thành Hữu, bà thể chấp nhận cô là con dâu, nhưng Thành Hữu , mặc dù Hãn Hãn, nhưng Phó Nhiễm vẫn là ngoài.

 

Lý Vận Linh thực tế, nghĩ Phó Nhiễm còn trẻ, tin cô thể ở một cả đời.

 

Ăn cơm xong, chị Nguyệt ôm Hãn Hãn theo Phó Nhiễm trở về Y Vân thủ phủ.

 

Đã lâu ở, nhưng vẫn dọn dẹp đều đặn, Phó Nhiễm đẩy của phòng trẻ em do Minh Thành Hữu chuẩn , vặn con trai cũng tỉnh, mở đôi mắt to tròn xung quanh.

 

“Hãn Hãn, đây là phòng do ba ba chuẩn cho con, con thích ?”

 

Phó Nhiễm mang theo con trai lòng vòng trong phòng, bởi vì là con trai, cho nên tường trang trí thành màu xanh nước biển, chị Nguyệt tới căn phòng cũng cảm thấy thật thư thái, rốt cuộc cũng quên bén lời dặn của Lý Vận Linh.

 

Cô đưa con cho chị Nguyệt bế, trở phòng ngủ của cô và , bên trong đổi gì, trong lúc mơ hồ, cô còn cảm nhận thở và mùi nước hoa đặc trưng của .

 

Phó Nhiễm bước tới ban công, hai tay chống lan can, đưa mắt xa xăm, mắt cô là một màu xanh đầy sức sống của cây cối.

 

La Văn Anh gỡ một nút áo sơ mi , cô uống nhiều, thật biện pháp nào cả, ông khách khó ứng phó, cô giả say cũng thể thoát .

 

Mượn một cơ hội bước ngoài, cô tới phòng rửa tay, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Phó Nhiễm vốc nước lạnh mặt phía cô, thấy cô đưa hai tay chống bồn rửa tay, đôi mắt nhắm .

 

“Tiểu Nhiễm?”

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy đang đằng qua tấm gương.

 

“Văn Anh.”

 

La Văn Anh tiến lên.

 

“Sao xuất hiện ở nơi ?”

 

“Ra ngoài một cuộc đối thoại hợp tác quan trọng, Hàn Tuyển thể mặt .”

 

Phó Nhiễm rút khăn giấy lau tay.

 

La Văn Anh đưa tay đặt lên vai Phó Nhiễm.

 

“Cô vẫn còn trong thời gian kiêng cữ, thể uống rượu.”

 

mà.”

Loading...